Theo đó là hư ảnh của một con cự long, xuất hiện sau lưng Tân Trạm.
Tuệ Khả đột nhiên nở nụ cười, cung kính kéo áo cà sa lên, quỳ một gối nói: “Tuệ Khả, tham kiến hoàng tử”
Bùm!
Mọi người đều im lặng, im lặng đến có thể nghe được tiếng lá rơi.
Hoàng tử? Tân Trạm lại là máu mủ ruột thịt của Tân Hoàng?!
Căm của Nhiếp Phong Đình xuýt chút nữa rơi xuống đất, Trần công tử và những người khác đều mở to mắt.
Hai bố con nhà họ Sài sắc mặt trắng bệch, ngã lăn ra đất, lân này ngay cả vực chủ Đông Vực e rằng cũng không thể ngăn cản được, nhà họ Sài tiêu đời rồi.
Mặt Tống Linh Thông đỏ bừng lên, cứ như bị một cú tát vào mặt thật mạnh.
Anh ta còn nhớ, lúc trước huênh hoang nói với Tân Trạm là mình là người của Đông Hoàng, còn cậu ta chỉ là một kẻ tu luyện bình thường, cho răng chiêu mộ Tân Trạm làm thuộc hạ cho mình, chính là ban ơn.
Bây giờ xem ra thật sự vô cùng nực cười.
Cho dù Đông Hoàng còn sống, thì so về địa vị, Tân Trạm cũng không là gì, nhưng Đông Hoàng sớm đã chết rồi, thân phận hai người bây giờ càng chênh lệch như trời với đất.
Sau khi Liễu Mộng ngẩn người, cũng dở khóc dở cười, trong lòng dâng lên vô số cảm xúc, cô chưa từng nghĩ Tân Trạm lại có loại thân phận này.
Vốn nghĩ bản thân cô là con gái vực chủ, thân phận đã đủ lớn rồi, Tân Trạm này lại che dấu còn dữ hơn cô.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở [
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-vi-dai-nhat-tan-tram/310205/chuong-1801.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.