Dưới thiên hỏa bộ, tu sĩ Hợp thể cảnh có thể đuổi theo tốc độ của Tân Trạm, dường như không có.
“Việc sau đó chỉ có thể giao cho Tân đạo hữu, căn bản chúng ta không thể đuổi theo con linh quái này”
Ông chủ Hạ bất lực dừng bước chân lại.
Trên bầu trời phía xa, linh quái và Tân Trạm một trước một sau, không ngừng xuyên qua trời đất.
Mà khoảng cách giữa hai người đang thay đổi theo thời gian, không ngừng thu hẹp lại “Thằng nhóc đáng chết này”
Linh quái quay mắt nhìn thấy Tân Trạm, con ngươi màu đỏ dâng trào sự lạnh lẽo.
Nó bỗng nhiên thay đổi phương hướng, bay xuống phía dưới.
Thành phố loài người sớm đã bị hai người bỏ lại phía xa, mặt đất này là một rặng núi hoang vu cắn cỗi.
Sau đó, nó ngẩng đầu nhìn Tân Trạm, dường như đang đợi đối phương hạ xuống.
Sau đó Tân Trạm từ từ hạ xuống, đứng tại bên kia đỉnh núi.
“Không chạy nữa à?” Tân Trạm nhàn nhạt nói.
“Ha ha, là không cần chạy nữa”
Khóe miệng linh quái nâng lên đường cong sắc bén: “Mày cho rằng tao là con ruồi nhặng không đầu, tùy tiện lựa chọn hướng chạy trốn sao? Bây giờ mày đã rơi vào bẫy của tao rồi”
Nói xong, linh quái đập một phát lên đỉnh núi.
Ngọn núi rung lên, xuất hiện rất nhiều vết nứt, mà trong các khe nứt, vài bộ xương màu đỏ tươi bay ra từ mọi hướng của dấy núi, trôi nổi xung quanh bốn phía ngọn núi, bao quanh Tân Trạm.
Và ánh mắt quét qua những bộ xương này, trên mỗi chúng đều mang theo khí tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-vi-dai-nhat-tan-tram/344109/chuong-2665.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.