“Hoàng tử Tiêu, chúng tôi còn có chuyện phải làm ngay, cậu có nói gì thì nói nhanh lên” Tân Bách Chiến không kiên nhẫn nói.
“Tôi xin to gan suy đoán, mấy trưởng lão các người ra trận cùng lúc nhưng không có sát khí.
Nếu đoán không sai, không phải đến bắt Tân Trạm thì Tân Trạm làm việc tốt, rồi lại bị các người ép phải bỏ đi, nên các người mới muốn dẫn cậu ta về nhỉ”
Tiêu Vũ Nhượng nghiêm túc nói: “Nhưng dù các người thật sự tìm được cậu ta, cậu ta sẽ đồng ý quay về Tần gia với các người sao? Dù cậu ta bị ép về, chẳng lẽ lòng cũng sẽ quay về sao?”
Mấy đại trưởng lão nghe vậy lập tức trở nên im lặng.
“Tân Trạm vừa nhận tổ quy tông đã phải bỏ đi, tất nhiên là đã lạnh lòng rồi.
Các người bắt cậu ta quay về, chỉ có thể khiến cậu ta thất vọng buồn lòng thêm một lần thôi.
Nếu như: thế, chẳng thà thả cậu ta đi”
“Thả cậu ta đi, cậu biết cái gì, Tân Trạm chính là…” Trưởng lão Bạch Mi nhíu mày, vừa định trách móc.
“Ha ha, dù Tân Trạm có bản lĩnh gì thì cậu ta cũng là người, không phải một món vũ khí quý giá của Tân gia.
Nghĩ xem các hoàng tộc khác đối xử với các tộc nhân thiên tài thế nào đi, tôi cảm thấy các người còn không quan tâm Tân Trạm như Man tộc quan tâm Hách Tác Kì nữa” Tiêu Vũ Nhượng lại cười lạnh, ngắt lời nói.
“Ngươi đang nói bậy gì đó?” Tân Bách Vinh không vui.
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng? Tân Trạm đánh với Hách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-vi-dai-nhat-tan-tram/344929/chuong-2093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.