“Bà bà, tổ huấn của Cực Hàn Cung chúng ta là nhất định phải đối xử tốt với băng phách chỉ thể, cố gắng mượn sức.
Cho nên đối với tôi mà nói, cho dù Tô Uyên không gia nhập Cực Hàn cung cũng không sao cả, tôi không quan tâm đến Tân Trạm, bà như thế cũng quá cực đoan rồi: Cực Hàn cung chủ lắc đầu, hơi thất vọng rời đi.
Để lại Chân bà bà ngây người đứng ở đó.
“Ha ha, vui quá đi, Tân Trạm cậu có nhìn thấy lúc cậu lấy ra Băng Nguyên đan không, vẻ mặt của Chân bà bà và cung chủ choáng váng luôn”
Đi khỏi tòa nhà này, Diệp Thành mở miệng cười nói.
Mấy ngày nay bị đè nén, bây giờ đều bị quét sạch.
“Hai người trở về tu luyện đi, tôi đi Hội Dược sư lấy thẻ bài.
Đúng rồi, Đao Quyết vẫn để ở chỗ tôi lâu rồi, vẫn quên đưa cho anh”
Tân Trạm cười cười, đưa thẻ ngọc cho Râu quai nón.
Anh vừa đến đã bị chuyện của Tô Uyên làm phân tâm, bây giờ cuối cùng mới trầm tĩnh lại được.
“Nhóc con Tân Trạm không tệ nha, còn cho tôi đồ vật này nọ”
Nhận lấy Đao Quyết, Râu quai nón nhìn mấy lần, lập tức tỏ vẻ hưng phấn, tỏ ra vô cùng vui vẻ.
“Tôi thì sao?” Diệp Thành thấy Tân Trạm không có hành động gì nữa, khẽ hỏi.
“Không tìm được thứ thích hợp cho cậu” Tân Trạm nói.
“Con mẹ nó, cậu thật không công bằng.
Râu quai nón có mà tôi không có, uổng công tôi phí sức vì cậu và Tô Uyên” Diệp Thành bắt đầu giả vờ oán trách.
Tân Trạm dở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-vi-dai-nhat-tan-tram/345820/chuong-1399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.