Lúc tiến đánh Hiệp hội Võ đạo thủ đô, là Tô Uyên mang băng điêu đến cứu mình.
Sức khỏe của mẹ chậm chạp không có cách nào khôi phục, là Tô Uyên mạo hiểm săn giết yêu thú, đưa đến Dược Vương.
Nơi thí luyện, mình bị đạo văn phản phệ, cũng là Tô Uyên là người dám đến đầu tiên.
Nghĩ cách cứu Diệp Thành và Râu quai nón, Tô Uyên càng không hề do dự.
Tô Uyên vì chính mình làm nhiều như vậy, chút chuyện này thì coi là cái gì.
“Em cứ yên tâm dung hợp băng phách đi, chuyện khác cứ giao cho.
anh, trước kia đều là em giúp anh vượt qua khó khăn, lần này đến phiên anh giúp em chống đỡ mưa gió.
Tân Trạm thề son sắt nói.
Sắc mặt của Tô Uyên tràn đầy dịu dàng, tựa vào ngực của Tân Trạm, Tân Trạm đỡ lấy Tô Uyên, cảm thấy cơ thể của cô lạnh buốt thì không khỏi đau lòng.
“Đúng rồi, khi em bị băng phách phản phệ đã tìm thấy một thứ tốt.”
Đột nhiên Tô Uyên nghĩ đến cái gì, bàn tay trắng nõn như ngọc khẽ động, lấy ra một gốc tiên thảo đỏ tươi.
.
ngôn tình ngược
“Đây là Ngọc Tử tiên thảo, khi tu luyện giả đột phá cảnh giới Phân Thần, có được vật này, có thể tăng thêm cơ hội cảm ngộ thiên địa bản nguyên” Tô Uyên đặt tiên thảo vào trong tay của Tân Trạm.
“Em rơi xuống núi chính là vì lấy vật này cho anh?”
Cầm lấy tiên thảo, trong lòng Tân Trạm run lên, mũi vừa cảm thấy chua xót vừa có chút dở khóc dở cười.
Tiên thảo cũng không phải là vật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-vi-dai-nhat-tan-tram/345825/chuong-1396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.