Tất nhiên Hồ Phong không nói hai lời đã gật đầu đồng ý.
“Tân Trạm, sao cậu lại quay về muộn vậy? Nếu không phải trên đường cậu phát truyền âm đi thì tôi với Râu quai nón suýt chút nữa đã không nhịn được mà đi cứu cậu rồi đấy”
Về đến phủ đệ trên đỉnh núi, Diệp Thành và Râu quai nón đi tới, hỏi đầy vẻ quan tâm Đã nói là tối qua đến lấy đan, kết quả Tân Trạm đi một lượt liền đi hẳn một ngày một đêm, đến chiều tối ngày hôm sau mới về.
Hai người họ còn tưởng Tân Trạm đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn rồi.
“Tôi không sao, mọi chuyện rất thuận lợi.
Ngược lại là mấy người đó, nói là chuyện Băng Phượng có manh mối rồi sao?” Tân Trạm cười nhàn nhạt, không giải thích tường tận tình hình của Hồ Phong mà đổi chủ đề hỏi như vậy.
“Đã hỏi rõ rồi”
Diệp Thành nhếch mép cười nói: “Cũng may là tôi với Râu quai nón có lòng tốt, trên đường đến thành cổ Đông Hoàng, chúng tôi đã cứu một người bị ức hiếp.
Cậu nhóc đó có biện pháp nên đã thăm dò được rõ ràng rồi”
“Tân Trạm, anh có từng nghe nói đến Thánh cảnh Đông Hoàng bao giờ chưa?” Râu quai nón nói.
“Từng nghe qua.
Nghe nói bí cảnh này xuất hiện cùng với tổ tế của tộc Đông Hoàng”
Tân Trạm gật gật đầu.
Anh nghe Du Túc và Trang Tường đều đã từng nhắc tới chuyện này rồi.
Thủy tổ của Đông Hoàng – Tống Ngạo – vốn là một tu sĩ bình thường.
Chính tại trong bí cảnh này, ông ta đã có được vô số
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-vi-dai-nhat-tan-tram/345829/chuong-1393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.