Ta bị ếm Lời nguyền Độc Đoán, bị chính người mà ta gọi bằng ba nhốt trong nhà. Ta hại ông ta mất đi cơ hội cạnh tranh làm Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, khiến ông ta bị người khác nhạo báng, ta nghĩ ông ta rất hận ta. Cả ngày đầu óc ta đều mơ mơ hồ hồ, nhưng ta ý thức được, cuộc sống hiện tại không phải thứ ta muốn. Ta nhất định phải làm được gì đó, ta nhất định phải trở về thần phục Chủ nhân.
Nhưng điều ta đạt được còn lớn hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều – Chủ nhân đích thân tìm đến! Ngài ấy dễ dàng phá giải Lời Nguyền Độc Đoán trên người ta, đưa ta rời khỏi căn nhà giam lỏng kia.
Chủ nhân nói ta hãy tiếp tục làm việc cho Ngài, nhưng với một cái tên mới, thân phận mới.
Ta kích động đến cả người phát run. Ta đương nhiên nguyện ý! Đây là một vinh dự tối cao!
Đừng hỏi ta có cảm thấy tự hào vì mang tên của ba mình. Từ khi ta hiểu chuyện tới nay, trong mắt của ông ta có chỉ chiếc ghế Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. À, có lẽ má ta có thể có chút xíu sự quan tâm của ông ta, nhưng chỉ một chút xíu mà thôi.
**
Chủ nhân nói ta nộp đơn làm Thần Sáng. Ta không hiểu, nhưng vẫn cẩn trọng làm theo. Điểm thi N.E.W.Ts của ta môn nào cũng đạt điểm xuất sắc, muốn vào được văn phòng Thần Sáng không khó. Mà điều khiến ta thích thú nhất là có thể áp chế được ba ta.
Công việc này không quá nhàm chán như ta vẫn nghĩ. Chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-va-hoa/1799891/chuong-102-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.