Chờ lúc đường xá trở lại bình thường, lúc này Lan Cửu mới chú ý đến dáng vẻ của Đại Tranh Phủ.
Dường như hắn che chở cho nàng rất chặt, cả gương mặt phiếm hồng, kéo dài từ mặt xuống đến cổ, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy rất rõ.
Trong lòng hắn hiện lên vẻ khó chịu, hắn buông lỏng tay ra.
Cảm giác này rất kỳ quái.
Kỳ quái làm hắn ghê tởm.
‘Tuy hắn không cao, eo nhỏ, có chút nữ tính, nhưng dù sao hắn cũng là một nam nhân’.
Nhưng mà, chỉ là do tình thế cấp bách.
Rất nhanh hắn đã không để ý đến chuyện này.
Hắn nhận ra những binh mã trên đường vừa rồi, là kẻ đầu sỏ đã hại hắn lưu lạc đến nơi này, huynh trưởng tốt của hắn, thân binh của Thái Tử đương triều.
Xem ra là nghe loáng thoáng ở đâu đó, nên mới tìm đến đây để “Giết hắn”.
“Xin lỗi, A Tranh, ngươi không sao chứ?”Hắn biết lúc này mình nên nói lời gì đó “Hay ho”, biểu đạt sự dịu dàng của hắn, giọng điệu bất lực và hối hận.
“Khụ, không sao.
” Đại Tranh Phủ vui vẻ hít một hơi, nàng tha thứ cho sai lầm vừa rồi của hắn: “Làm sao vậy, có chuyện gì mà đột nhiên ngươi lại trốn đi vậy? Trong đó có người ngươi quen à?”“Từ khi nhà ta xảy ra chuyện, ta luôn có chút cố kỵ với binh mã.
”Lan Cửu rất biết diễn, dáng vẻ yếu ớt của hắn đã làm Đại Tranh Phủ mềm lòng.
Nàng biết cảm giác này, giống như từ sau khi bị rắn cắn, mỗi lần thấy dây mây nàng đều sẽ nhịn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiet-dai/832008/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.