Trong điện, nhạc lại tiếp tục được tấu lên.
Tay áo của vũ nữ bay lượn, tiếng nhạc du dương, sự căng thẳng như sắp tuốt gươm rút nỏ ban nãy dường như chỉ là ảo giác. Tiêu Minh Chiêu cầm chiếc ly lưu ly lên nhấp một ngụm rượu hoa quả, trong lúc lơ đãng bỗng cảm nhận được một ánh mắt dính chớp….
Tây Lương thế tử Nỗ Nhĩ Đề đang nghiêng người dựa vào bàn án, nheo mắt nhìn chằm chằm vào nàng, đầu lưỡi l**m qua vành ly còn vương vết rượu.
Đầu ngón tay nàng khẽ run lên, rượu trong ly b*n r* hai giọt.
“Bốp!”
Chén trà trong tay Thẩm Nghiên Chi bị đặt mạnh xuống, đáy chén nứt ra một đường nhỏ. Hắn không thèm liếc Nỗ Nhĩ Đề một cái, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
Thục Cẩm lập tức bưng hộp thức ăn tiến lên, vạt váy lụa màu tím xoay một vòng, vừa vặn che trước người Tiêu Minh Chiêu, ngăn cách ánh mắt ghê tởm kia.
“Điện hạ thử món này đi.” Thục Cẩm dịu dàng gắp thức ăn, nhưng thân hình lại vững chãi như một tấm bình phong: “Bồ câu hầm tuyết liên, rất bổ dưỡng.”
Nỗ Nhĩ Đề không cam lòng nghiêng người qua, cổ vươn ra phía trước, như một con sói đói.
Thẩm Nghiên Chi bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Thế tử hình như không được ngon miệng cho lắm? Có phải thấy món ăn Bắc Cảnh không hợp khẩu vị không?”
Nỗ Nhĩ Đề thu hồi ánh mắt dán trên người Tiêu Minh Chiêu, khinh miệt cười nói: "Món ăn Bắc Cảnh quá thanh đạm, không phong phú bằng của Tây Lương ta. Ở chỗ chúng ta, dùng mỹ nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chieu-duong-cong-chua-nam-tieu-dai-dao/2950424/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.