Hoa sen, cuối cùng lưu lại tại Thanh Trạch hồ.
Cùng Lý Ký cầm nó tới Thanh Trạch hồ, Tần Tố thả nó xuống, nhìn nó từ từ chìm trong nước.
“Ta biết sẽ có ngày nó phải úa tàn, nhưng ít nhất, ta muốn vĩnh viễn nhớ rõ vẻ đẹp của nó khi nở rộ.” Tần Tố nói như thế.
Lý Ký cầm dù che, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Tần Tố.
Chỉ cần nhìn không thấy, có thể tự nói với mình nó vẫn còn đó, yên lặng nở rộ dưới đáy hồ.
Trên đường trở về, Tần Tố một mực trầm mặc. Lý Ký cũng không nói, chỉ chuyên chú che mưa cho hắn, sóng vai đi.
Mưa không lớn, nhưng là mưa bụi lất phất tán loạn theo gió, thỉnh thoảng thấm ướt mặt hắn.
Tần Tố dừng bước, Lý Ký cũng ngừng, nhìn hắn.
Đèn ***g xa xa chiếu sáng gương mặt hai người, còn thấy được cả từng hạt mưa rơi xung quanh.
Tần Tố nở nụ cười, thật lòng, vui vẻ.
“Cám ơn ngươi.”
Lý Ký cười không nói.
“Đưa dù cho ta được chứ?” Tần Tố nói.
Lý Ký đưa dù che cho hắn. Đầu ngón tay chạm vào tay Tần Tố, có chút lạnh lẽo, vì vậy mà lo lắng.
Vươn tay cầm lấy tay của hắn, từng chút một truyền qua độ ấm.
Hai người cứ như vậy dùng bốn tay cầm lấy dù che, bèn nhìn nhau cười.
Tần Tố cầm dù, tiện tay quăng ra. Dù che rơi xuống lăn tròn vài vòng trên mặt đất.
Vòng tay ôm lấy cổ Lý Ký, kiễng chân hôn lên, dùng sức mà hôn.
Lý Ký ôm eo hắn, linh xảo tách ra môi hắn, đầu lưỡi hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chieu-tuyet/607652/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.