Ngồi trên mặt đất lạnh băng gần nửa canh giờ, Tần Tố mới chậm rãi đứng dậy, cúi đầu như trước không nhìn Vương Tông Viêm.
“Được rồi, đừng khóc a, xem con mắt đều sưng thành quả đào.” Vương Tông Viêm trêu đùa nói.
Tần Tố hờn dỗi một tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng nghiêng đầu không để ý đến y. Rất giống như tiểu tình nhân đang giận dỗi. Vương Tông Viêm cũng thích bộ dáng này của hắn, lại dỗ dỗ dành dành, lúc này mới đổi được giai nhân chuyển mặt, cuối cùng còn ngọt ngào tươi cười.
“Lúc Thanh Thư giận dỗi thật vô cùng đáng yêu.” Vương Tông Viêm trêu ghẹo Tần Tố nói.
“Hừ.” Tần tố liếc mắt nhìn y, hừ một tiếng.
“Ngay từ đầu ngươi luôn thản nhiên, ngoan ngoãn thuận theo như vậy, tổng khiến ta cảm thấy ngươi cũng không thích ta.” Vương Tông Viêm vén lại những sợi tóc rối của hắn, ôn nhu nói.
Tần Tố cả kinh, hạ mi không nói. Cùng kẻ lão luyện tình trường như Vương Tông Viêm so chiêu, chung quy vẫn là gắng gượng ít nhiều. Nếu không ở chỗ Tứ nương học được không ít, chỉ sợ sớm đã bị nhìn thấu.
“Kỳ thật ngươi hôm nay giận ta như vậy ta thật cao hứng. Thanh Thư ngươi cuối cùng cũng đối ta mở lòng. Hội làm nũng, hội hờn dỗi mới như là Thanh Thư của ta.”
Tần Tố thầm nghĩ người này quả nhiên là thiếu ngược, vừa cẩn thận giương mắt, chôn dấu thật tốt tất thảy tâm tình, cùng y đối diện.
“Ánh mắt của ngươi, rất đẹp.” Vương Tông Viêm ôm eo hắn, ghé vào tai hắn nói, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chieu-tuyet/607688/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.