🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bầu trời chợt hửng sáng, ánh nắng bình minh chiếu rọi lên đỉnh tháp Eiffel.

Thẩm Dực nhìn khung cảnh chuyển động ngoài cửa sổ xe, im lặng một lát, rồi cúi đầu lau cặp kính gọng vàng của mình.

Anh thuê tài xế lái xe ở bên này, người đó đã lái xe đến ngoài sân bay Charles de Gaulle, cung kính nói: "Tổng giám đốc Thẩm, hẹn gặp lại."

Thẩm Dực nói một cách bình tĩnh và chắc chắn: “Không đâu.”

Tài xế lái xe không kịp phản ứng: "Tổng giám đốc Thẩm, ý của anh là...?"

Thẩm Dực đeo kính, phối hợp với một bộ âu phục chỉnh tề, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ đợi cô ấy về thủ đô.”

Khương Dư Dạng muốn phát triển sự nghiệp của riêng mình, phấn đấu cho tương lai, anh chưa bao giờ phản đối và luôn tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Nếu đây là giới hạn cuối cùng mà anh có thể tranh thủ được thì anh sẽ chấp nhận nó.

Trước đây anh không nhận ra tương lai mà cô mong muốn, nhưng có lẽ sau này anh có thể cho cô.

Ngay khi máy bay cất cánh, Khương Dư Dạng bị báo thức điện thoại trên đầu giường đánh thức.

Cuộc sống kiểu này khiến cô nhớ đến khi đang học cấp ba cũng giống như thế này. Cô thức dậy ngay lập tức khi đồng hồ báo thức reo lúc 5 giờ 30. Lúc đó cô là học sinh ngoại trú, cho nên không được ngủ nướng mà phải dậy để làm hết bài tập trên lớp.

Ngồi đối diện với gương trang điểm, cô buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt chưa trang điểm trắng như tuyết.

Cô đặt mấy bồn cây trầu bà ngoài ban công, chúng cần phải được tưới nước hàng ngày.

Ánh nắng tràn ngập cả căn phòng, Khương Dư Dạng cảm thấy vết thương do bị bong gân trên mắt cá chân của mình đã tốt hơn rất nhiều. Cô đi cà nhắc ra ban công, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc máy bay bay qua thành phố, giống như đang nói lời tạm biệt với thành phố này.

...

Lần này anh vẫn ngồi khoang hạng nhất.

Anh chỉ ăn một ít cơm, bởi vì khó ngủ nên phải đeo bịt mắt và bịt tai lại để tránh tiếng ồn trên máy bay.

Kể từ khi Khương Dư Dạng rời xa anh, Thẩm Dực khó mà ngủ ngon được nên chuyện nằm mơ càng khó xảy ra.

Nhưng trong khi máy bay đang bay, anh liên tục nằm mơ những giấc mơ kỳ lạ.

Anh mơ thấy ngày Thẩm Tầm được chôn cất, áo sơ mi của chàng trai trẻ bị mưa xối ướt sũng, anh quỳ ở đó một lúc lâu, hai vai phập phồng lên xuống.

Có nhiều loại âm thanh khác nhau quanh quẩn bên tai...

“Cô bé chết trong vụ tai nạn xe ô tô đó hình như chỉ mới mười lăm tuổi, chuẩn bị vào cấp ba rồi.”

"Cô bé còn trẻ như vậy, nghe nói trong tay còn đang cầm hộp quà, chắc là xảy ra chuyện khi đang trên đường đi tặng quà cho ai đó thì phải..."

"Cho đến lúc chết thì Thẩm Tầm cũng không biết rằng những vết sẹo trên mặt đều là do con bé lựa chọn. Thật đáng thương."

Đôi khi, người còn sống phải mang trong mình cảm giác tội lỗi và chỉ có thể khó khăn tiến về phía trước dưới ánh mặt trời.

Cô gái giơ ô che cho anh, đôi mắt trong veo, ánh mắt nhìn anh còn dịu dàng hơn cả ánh trăng.

Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chim-dam-trong-su-nuong-chieu-cua-anh/2022734/chuong-29.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh
Chương 29
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.