Hơn tám giờ tối, Khương Nhu đúng hẹn bước vào cửa hàng tiện lợi.
Mọi thứ trong tiệm chẳng khác mọi khi. Lý Hoài Chu đứng trước quầy thu ngân, thấy cô thì khẽ mỉm cười: “Muốn ăn gì?”
Bộ đồng phục sạch sẽ gọn gàng ôm lấy thân hình gầy mảnh, mày mắt anh ta tuấn tú, giọng điệu ôn hòa, nhìn không ra chút công kích nào.
Khương Nhu chào anh ta, quen tay ra kệ chọn đồ ăn, tiện đưa cho Lý Hoài Chu một cây xúc xích phô mai: “Cảm ơn anh đã đãi tôi bát mì sáng nay.”
Bát mì bò sáng nay là Lý Hoài Chu giành trả tiền trước.
Đồ ăn lần lượt được hâm nóng, Khương Nhu ngồi xuống bàn bóc đũa, lo lắng ngước nhìn mặt anh ta: “Vẫn còn hơi sưng, anh có đau không? Hôm nay nghỉ ngơi được chưa? Có ho sốt gì không?”
“Không đau, cảm mạo đỡ nhiều rồi. Cô đi rồi, tôi lại chợp mắt bù.”
“Đám lưu manh đó,” Cô lại hỏi, “Không quay lại gây sự với anh chứ?”
“Không.” Lý Hoài Chu cười: “Chẳng phải cô nói rồi sao? Cả điện thoại lẫn camera trong hẻm đều có ghi, chúng không dám đến nữa.”
Bộ dạng thì hung hăng đấy, nhưng thực ra chỉ là mấy con hổ giấy. Lần trước chặn Khương Nhu trong hẻm chắc cũng chỉ để ép cô xóa video trong máy. Kết quả Lý Hoài Chu bị thương, chuyện không chỉ ầm ĩ mà còn lọt vào camera, thế là chúng chuồn một mạch.
Hai người giờ đã coi như quen, chuyện trò dăm câu bâng quơ một lúc, Lý Hoài Chu hỏi cô: “Tiếp không?”
“Gì cơ?”
“Chuyện ban sáng ấy.” Anh ta nói: “Bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chim-trong-long-ky-anh/2883145/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.