"Vợ con?" Hoắc Phong Huy ngẩn ra, Hoắc Văn Hứa này vừa mới tốt nghiệp trung học, không nghe nói cậu có bạn gái, vả lại cho dù có bạn gái thì cũng không nên đến chỗ này của ông ta tìm.
Chẳng lẽ là người đang ở trong phòng?
Hoắc Phong Huy lắc đầu trong lòng, không thể nào.
Hoắc Phong Huy giả vờ bình tĩnh cười một tiếng: "Văn Hứa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chú nói xem?" Hoắc Văn Hứa lười vòng vo với ông ta, trực tiếp nhìn vào trong phòng kêu một tiếng, "Tô Hoài, ra đây."
Nghe thấy giọng nói của Hoắc Văn Hứa, Tô Hoài cho rằng là ảo giác, không phải anh không muốn giúp cô sao? Làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Cho đến khi cô quay ra huyền quan nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa.
Giống như đêm hôm đó, anh đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống.
Hốc mắt Tô Hoài đỏ lên, con dao nhỏ trong tay phịch một tiếng rơi xuống đất.
Tầm mắt Hoắc Văn Hứa rơi vào vết thương trên cổ cô, ánh mắt nheo lại.
Tầm mắt Hoắc Phong Huy vòng một vòng giữa hai người rồi quay về, thầm nghĩ không ổn, lần này có thể là vô tình đá vào tấm sắt rồi.
"Lại đây." Hoắc Văn Hứa cau mày vẫy tay với Tô Hoài.
Tô Hoài bước về phía Hoắc Văn Hứa, bởi vì thời gian dài dùng sức mà mắt cá chân đau đớn khó nhịn, nhưng Tô Hoài cắn răng không nói lời nào, cô chậm rãi đi từng bước từng bước đến bên Hoắc Văn Hứa ở dưới ánh mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chim-trong-nong-chay/1954044/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.