106
Sáng hôm ấy, tuyết rơi lất phất.
Trên xe buýt ở quảng trường Hồng Vận, Liêu Mẫn ngồi hàng ghế đầu tiên đã nhận ra là không thấy Tô Mặc.
Đi lâu như vậy, cô đã thuộc mặt từng người lên xuống ở mỗi trạm.
Tài xế bảo cô gọi điện cho Tô Mặc hỏi xem có kịp không, nếu kịp thì xe sẽ tạt vào đâu đó đợi.
Liêu Mẫn lập tức bấm số, cười nói với người ở đầu dây bên kia vài câu rồi cúp máy, bảo tài xế không cần đợi nữa, cứ đi đi, Tô Mặc ngủ quên nên tự lái xe đến.
"Ồ, thật sao? Trưởng phòng Tô mua xe rồi à?" Tài xế lập tức đóng cửa xe, cười hỏi.
"Đúng vậy.
Giờ thì nhà cửa, xe cộ đầy đủ, chỉ thiếu mỗi cô bạn gái thôi.
Hôm nào tôi phải giới thiệu cho cậu ấy một cô thật tốt mới được." Liêu Mẫn nói với vẻ tự hào như thể trong nhà có người thành đạt.
Ai ngờ đâu, bà vừa dứt lời, Giang Vũ ngồi phía sau đã cười khẩy một tiếng, rõ ràng là tỏ vẻ khinh thường.
Liêu Mẫn khoanh tay dựa vào ghế, cũng chẳng thèm để ý đến ai, cứ thế tự nói tự cười: "Ôi trời, nói đến Tô Mặc, cậu ấy là người đàng hoàng tử tế, ngoại hình không bàn đến, quan trọng là tính tình thật thà, thanh niên giống như cậu ấy thời buổi bây giờ không còn nhiều đâu, toàn là bọn dẻo miệng, lười biếng, gian xảo."
"Đúng vậy." Không chỉ tài xế, mà cả kế toán Lương ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.
Giang Vũ nghe vậy tức đến mức không ngủ nổi, chỉ hận không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chim-trong-say-dam/1857902/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.