Không chỉ là Huyền Vũ Đường.
Diệp Bách nghe vậy, lập tức hiểu rõ hàm ý trong lời Chu Chiêu.
Ánh lửa từ bó đuốc nơi Vạn Quan Quật bập bùng lay động, kéo bóng mọi người dài ngoẵng, hệt như ma quỷ mọc ra từ khe đất.
Bên chiếc bàn dài đen sẫm như quan tài, bốn vị Đường chủ của Ngoại Thập Nhị Trại vẫn ngồi chia nhau bốn hướng.
Ai có thể ngờ, chỉ mấy canh giờ ngắn ngủi, thời cuộc xoay chuyển tựa trời long đất lở, chẳng khác nào vừa đi một vòng từ địa ngục đến nhân gian.
Diệp Bách lặng lẽ liếc mắt nhìn quanh.
Đường chủ Bạch Hổ Đường—Trảm Quang, cùng Đường chủ Chu Tước Đường—Lý Hạc, không biết bằng cách nào, đã may mắn sống sót qua trận cổ độc vừa rồi.
Chỉ là, khuôn mặt vàng ệch vốn như tượng sáp của Trảm Quang, giờ càng thêm vàng khè, chẳng khác miếng thịt khô hun khói bằng lá thông và vỏ quýt.
Còn Lý Hạc, mái tóc trắng xóa chỉ sau một đêm, cả người gầy nhom như bộ xương bọc da, bóng lưng từ xa trông đúng là… một con hạc trắng.
Chỗ ngồi của Thanh Long Đường, lẽ ra thuộc về lão bà Phùng Dao, giờ lại đổi thành một thiếu niên non choẹt chưa ráo máu đầu.
Trên cổ hắn hằn rõ một vệt siết xanh bầm, khóe miệng còn dính vệt máu chưa kịp lau sạch, bên khóe môi lộ ra chiếc răng khểnh trắng tinh, tạo thành cảm giác quái dị đến khó tả.
Vị trí của Diệp Huyền, giờ đã đổi thành Chu Chiêu.
Không ai nói một lời.
Trong không khí yên lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng Chu Chiêu thong thả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-chuong-ky-an-phan-doan-dao-tu-khong/2798458/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.