Chu Chiêu nhìn thi thể nằm trên đất, cất tiếng gọi về phía góc tường: “A Hoảng, tới nghiệm thi đi.”
Mọi người quay đầu nhìn lại, mới phát hiện trong góc tối bị bỏ qua ấy, có một thiếu niên đội đấu lạp, lưng đeo hòm gỗ, đứng im lìm như một cái bóng.
Đây nào phải ngỗ tác tầm thường, rõ ràng chính là một thích khách bẩm sinh.
A Hoảng cảm nhận được ánh mắt tập trung từ bốn phương tám hướng, vội vàng kéo vành đấu lạp xuống thấp hơn, nép sát vào chân tường, lặng lẽ đi tới trước thi thể.
Tô Trường Oanh thấy hắn không được tự nhiên, không khỏi chau mày, trừng mắt lườm đám binh sĩ Bắc quân còn đang ngây ra. Chúng vừa hoàn hồn, vội vàng tản ra, chia nhau tìm kiếm xung quanh.
Chờ khi ngõ cụt đã vắng người, A Hoảng mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hắn ngồi xổm xuống, nhìn kỹ thi thể vừa rơi ra từ xe đẩy phân.
“Nguyên nhân tử vong là do bị lưỡi dao sắc bén cắt cổ. Trên thi thể không có vết thương phản kháng, cho thấy bị tập kích bất ngờ từ phía sau, chết ngay tại chỗ.
Trên người còn lưu lại nhiều vết thương cũ, ngực bụng có dấu tích bị roi vọt, thiêu đốt.
Ngón trỏ tay phải bị chặt đứt tận gốc, xương đùi trái từng bị đánh gãy. Ngoài ra không có thương tích mới nào khác.”
A Hoảng nói đến đây, hơi ngập ngừng: “Người chết từng chịu cung hình.”
Chu Chiêu nghe vậy, không lấy làm kinh ngạc.
“Phương thức gây án lần này gần như giống hệt mấy vụ mất tích mà Hà Đình sử từng nói, chỉ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-chuong-ky-an-phan-doan-dao-tu-khong/2843128/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.