Thanh tùng ngọc thụ, chi phồn diệp mậu. Gió từ bên tai thổi vù vù, ánh mặt trời lên đỉnh đầu nhỏ vụn .
Thân ảnh màu lam một tả một hữu nắm cả hai người, hành động vẫn nhanh nhẹn, một chút cũng không có cảm giác nặng.
Lãnh Loan Loan mân thần, mặc đồng lạnh lùng , bị người khác cắp đi cảm giácthật không tốt. Cảm giác được từ bụng truyền đến động tĩnh, vẻ mặt lạnhhơn . Chết tiệt,cục cưng của nàng còn chưa có đủ tháng để chịu kíchthích a.
Dạ Thần cũng nhếch thần nhìn Lãnh Loan Loan, tử đồngtoát ra lo lắng. Không nghĩ tới lão đầu nhi này cư nhiên lợi hại nhưvậy, hơn nữa thủ đoạn còn âm hiểm, cư nhiên trá hình , hắn bị nắm làviệc nhỏ, vạn nhất làm bị thương đến Loan Loan và cục cưng, hắn nhấtđịnh đem lão nhân cuồng tứ này bầm thây vạn đoạn. Mâu quang dần dần dày đặc toát ra lãnh khí nhìn chằm chằm Tô Viễn Hành.
“Lão đầu, mau đưa chúng ta xuống dưới.”
Lãnh Loan Loan đem huyệt đạo bị điểm dời đi, sẳng giọng mang theo vài phầntức giận, hướng tới Tô Viễn Hành hô. Mâu quang quét về phía Dạ Thần, đãthấy hắn thực lo lắng nhìn chính mình. Hướng hắn nháy mắt, bảo hắn xemánh mắt mình mà hành động.
“Y, tiểu nha đầu quả nhiên có mấy phần bản lĩnh, cư nhiên nhanh như vậy liền giải khai huyệt đạo của bản thân.”
Tô Viễn Hành nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan liền nhíu mày, thổi thổi chòm râu trắng.
“Hừ, hãy bớt sàm ngôn đi. Mau thả ta xuống.” Nếu còn không thả nàng xuống chắc nàng sẽ nôn mất .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-tuoi-tieu-yeu-hau/820614/quyen-2-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.