Bình sinh không tương tư
Mới có thể tương tư
Nên sợ tương tư
Thân như mây bay
Tâm như tơ bay
Hơi thở mong manh
…
Khó được một ngày mưa.
Mưa bụi như những sợi lông mao, như vô số tinh linh nhanh nhẹn nhảy múa. Nhẹ nhàng xoay người, sau đó hạ xuống ở nhánh cây, đóa hoa.
Ở trên những thảm cỏ, ánh sáng trong suốt như một dải ánh sáng ngọc bằng thủy tinh.
Cung điện tráng lệ ẩn hiện ở trong màn mưa, mái cong ngọc lưu ly, điêu lan ngọc triệt*. Ở lầu hai, Lãnh Loan Loan ngồi dựa vào lan can, quần áo bào trắng tung bay nhè nhẹ theo gió, mái tóc đen mềm như tơ lụa tung bay. Mặt như phù dung, da thịt như ngọc sứ. Trong vẻ non nớt đã dần lộ ra ý nhị của một thiếu nữ dần trưởng thành, tựa như tiên tử rơi vào thế gian…
(*những lan can được trạm trổ tinh xảo)
Ở một góc lầu hai, Dạ Thần cũng mặc Nguyệt Nha trường bào lẳng lặng đứng. Dáng vẻ ấy tựa như một gốc cây nhỏ làm bạn bên một đóa hoa, theo năm tháng nhìn nàng lay động theo mưa gió, dần dần nở rộ càng ngày càng xinh đẹp. Một thói quen trôi qua theo năm tháng, bất tri bất giác biến thành thương, biến thành yêu say đắm. Đóa hoa xinh đẹp kia tỏa ra hào quang ngọc ngà loá mắt, hấp dẫn vô số con bướm xinh đẹp vây quanh. Nàng chu toàn ở bên một con bướm cao quý, chưa bao giờ cúi đầu liếc mắt nhìn đám cỏ xanh bên chân…
Cỏ xanh dần dần cảm thấy cô đơn, ánh mắt vẫn dõi theo đóa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-tuoi-tieu-yeu-hau/820755/quyen-1-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.