Nghe đến đó, mảnh vải mỏng manh trong Vũ Văn Mặc trượt khỏi đôi tay cứng đờ của hắn, nhẹ nhàng phiêu đãng rơi xuống mặt đất đầy bùn sình lầy lội!
– Vương gia!
Mọi người hoảng hốt kêu lên.
Triệu Sơ nhanh như chớp lách người, đứng ở phía sau Vũ Văn Mặc, đỡ lấy thân thể lung lay muốn ngã của Vũ Văn Mặc. Hắn khiếp sợ, phẫn nộ, tuyệt vọng! Mộ Dung Thư làm sao có thể chết?
Hắn cúi đầu nhìn về phía Vũ Văn Mặc té xỉu, đôi mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, tiếng nói trầm lạnh phân phó:
– Đưa toàn bộ những người đã tìm được về nha môn. Mặt khác, quăng gã bắt cóc kia vào làm mồi cho bầy sói hoang!
Một lúc lâu sau, huyện đường trấn Thượng Chí.
Mọi người nghe nói bắt được gã bắt cóc, hơn nữa đã tự sát, đồng loạt khua chiêng gõ trống chúc mừng. Nhưng sau đó lại được tin có mấy nữ tử bị gã sát hại, đều phẫn nộ to tiếng mắng chửi kẻ mất hết lương tri kia. Nghe nói bọn bắt cóc là hai người, còn có một nữ tử chưa chết, đám đông càng thêm hăng hái tụ tập ở cửa nha môn kêu la, muốn nữ đồng bọn của gã kia cũng bị lăng trì xử tử!
Trong huyện đường, Triệu Sơ và Huyện lệnh đại nhân đang chờ Vũ Văn Mặc hôn mê tỉnh lại, muốn nghe quyết định của hắn.
May mà Triệu Sơ y thuật cao siêu, Vũ Văn Mặc té xỉu trên núi, sau khi trở về sắc mặt đã không còn tái nhợt như trước. Nhưng dường như Vũ Văn Mặc không có dấu hiệu thanh tỉnh.
Đợi hai canh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-phi-khong-bang-tieu-thiep/300490/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.