Ba hôm sau, ánh nắng vàng len lỏi quanh tấm màn trắng chiếu vào phòng.
Đàm Nhã Nhi từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt đen láy, to tròn đảo quanh phòng bệnh rồi nhìn xuống giường của mình.
Đàm Nhã Nhi cảm thấy tràn đầy tia ấm áp của sự hạnh phúc.
Ánh nắng ngoài kia dù có ấm áp cỡ nào cũng không bằng ánh nắng này.
Hác Thế Vỹ vì mệt mà ngủ gục nhưng vẫn nắm tay cô.
Ba ngày hôm nay anh không ăn không ngủ chỉ để nói chuyện cho cô nghe, để cô nhanh chóng tỉnh lại.
Hình ảnh này làm cho Đàm Nhã Nhi cảm thấy ấm áp cực hạn.
Ba hôm nay bên tai cô lúc nào cũng nghe anh nói xin lỗi cô và nói yêu cô.
Đàm Nhã Nhi đưa tay lên sờ nhẹ vào mặt của Hác Thế Vỹ, chưa bao giờ cô được tiếp xúc gần anh như thế này.
Hác Thế Vỹ là người rất nhạy cảm, Đàm Nhã Nhi chỉ vừa đưa tay lên sờ nhẹ là anh đã tỉnh ngủ.
" Nhã Nhi, em tỉnh rồi, em thật sự tỉnh rồi "
Hác Thế Vỹ bất ngờ ôm Đàm Nhã Nhi khóc như mưa.
Anh rất sợ mất đi cô.
Sự việc xảy ra trong phòng chăm sóc đặc biệt của cô ba hôm trước vẫn luôn ám ảnh anh.
Đàm Nhã Nhi hơi bị bất ngờ mà người cứng đờ.
Không cử động được và cũng không biết phải nói gì.
Ông bà Đàm đi vào thì thấy cả hai ôm ấp nhau trên giường.
Nhìn mặt của Hác Thế Vỹ mà ông Đàm lắc đầu ngao ngán.
Ông nghe nói Hác Thế Vỹ là người lạnh lùng còn khó tính nhưng xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-phuc-ong-xa-lanh-lung/457930/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.