Ai quan tâm đêm qua bạn như thế nào, bình minh vẫn thức dậy mỗi ngày, bầu trời đầy mây vẫn không quên công việc của nó.
Hôm nay, Bắc Kinh gió thổi từng đợt, có lẽ mưa thu đêm qua, làm tiết trời lạnh lẽo.
"Thẩm tổng, hay là nghỉ ngơi một lát đi?" Nguyễn Duyệt rất đau lòng, đôi mắt Thẩm tổng đã đỏ hoe.
"Mấy giờ rồi?"
"Sắp 7 giờ rồi ạ."
"Bên chỗ Tưởng tổng sao rồi?" Thẩm Thanh Hoà đi về hướng văn phòng, rõ ràng không định nghỉ ngơi.
"Tử An nói, Nguyễn Nhuyễn đã tỉnh, nhưng cơ thể còn suy nhược, hôm nay Tưởng tổng cho cô ấy nghỉ, còn bảo Tử An đưa cô ấy đến khách sạn."
"Được rồi, cô đi làm việc đi." Thẩm Thanh Hoà đẩy cửa đi vào, "Thẩm tổng, ăn sáng!" Nhã Nại có luật bất thành văn, không được ăn ở nơi khác ngoài nhà ăn ra.
"Lát nữa rồi tính." Âm thanh kết thúc của Thẩm Thanh Hoà đi kèm với tiếng đóng cửa.
Nguyễn Duyệt cảm thấy đau lòng, nhưng cô không thể vượt quá quyền hạn của mình.
Sau khi Lục Mạn Vân nghỉ ngơi qua đêm, mặc dù cơn sốt đã giảm nhưng các triệu chứng cảm lạnh của bà ấy lại trở nên tệ hơn, đau đầu và nghẹt mũi, đồng thời cảm thấy chóng mặt.
Thẩm Giáng Niên bưng cháo cho bà: "Mẹ, mẹ có muốn truyền thuốc thêm không?"
Lục Mạn Vân lắc đầu, cháo ăn được mấy miếng, Lục Mạn Vân khàn giọng hỏi: "Hôm nay con không bận việc à?"
"Công việc không quan trọng bằng mẹ." Thẩm Giáng Niên khuấy cháo trong chén, "Ăn thêm chút lót dạ đi, lát nữa con nấu nước gừng cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-phuc-tren-dau-luoi/2003990/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.