Hoàng đế nói: “Tiêu Hạo Trần, ngươi là Hoàng hậu của trẫm, không phải kẻ thù của trẫm. Không muốn làm một chuyện gì đó nên cúi đầu chịu thua trước trẫm, điều này rất nhục nhã ngươi à?”
Hoàng hậu khẽ cười: “Bệ hạ, là ta quỳ không đúng sao?”
Hoàng đế: “Trẫm không nói cái này!”
Hoàng hậu thản nhiên: “Bệ hạ, Lãng Ngọc cung có mèo hoang nhỏ xinh đẹp quyến rũ, Minh Vinh các có thỏ trắng lớn dịu dàng đoan trang, nếu ngài yêu thích, bọn họ làm nũng nhất định động lòng người hơn ta, mời ngài đi.”
Hoàng đế đột nhiên th.ô b.ạo kéo hoàng hậu vào lòng mình: “Đệ đệ của ngươi bây giờ cũng đã tuổi hai mươi, trẫm có lòng bồi dưỡng, muốn cậu ta theo Thích Tướng quân đi Tây Bắc, Hoàng hậu thấy thế nào?”
Hoàng hậu thầm thở dài.
Lại nữa, lại nữa.
Hoàng đế không có cách gì với y, lại bắt đầu lấy người nhà của y ra để ngầm uy hiếp.
Hoàng hậu đáp: “Ngày mai ta tự mình đi Hình khoa, bồi tội cho người trong lòng ngài.”
Đoạn, y giãy giụa thoát khỏi vòng tay Hoàng đế, đỡ trán mệt mỏi muốn lên giường nghỉ ngơi.
Mới đi tới trước giường thì chợt có một lực mạnh từ phía sau nhào tới, đè mạnh y xuống giường.
Hoàng hậu giận dữ và xấu hổ: “Bệ hạ, ta đã đồng ý cúi đầu trước tâm can bảo bối của ngài rồi!”
Hoàng đế cắn chặt cổ Hoàng hậu, li.ếm láp một cách uất ức tức giận, mơ hồ nói: “Đây là hai chuyện khác nhau.”
Loại việc này, họ đã làm ngày càng ít.
Lần mây mưa gần nhất là một tháng trước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-the-mnbvcxz/874553/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.