Editor: Mèo coki
Lệ Dĩ Thần dẫn Diệp Cẩn tới nhà hàng bên trong khách sạn, thấy Diệp Cẩn không có khẩu vị thì giúp cô kêu một phần canh trứng, nhưng ngay lúc nhân viên phục vụ xoay người đi thì anh gọi nhân viên phục vụ lại.
“Đổi thành canh xương hầm ốc hoa giao đi.”
Ánh mắt Diệp Cẩn có chút đờ đẫn xuyên qua cửa sổ khách sạn nhìn những dãy nhà cao tầng san sát nhau, thật không hổ là đế đô, mỗi một tòa nhà đều chọc trời, mỗi một tòa nhà đều có đặc sắc riêng.
Lệ Dĩ Thần cũng nhìn Diệp Cẩn không nháy mắt, cô quá gầy, so với ba năm trước đây thì cô gầy đi rất nhiều, tại sao cô nhóc này lại không chịu chăm sóc chính mình, cứ nhất định phải hành hạ mình như vậy.
Lệ Dĩ Thần vươn tay cầm lấy bàn tay mảnh khảnh mềm mại của Diệp Cẩn: “Vì sao ba năm nay lại sống một mình, tại sao không ở cùng với mẹ em?”
Rốt cuộc Diệp Cẩn cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào Lệ Dĩ Thần, sau đó bỗng dưng rút tay về, phòng bị nhìn Lệ Dĩ Thần, thật sự ba năm trước đây Lệ Dĩ Thần đã mang lại cho cô tổn thương và khổ sở quá sâu, cho dù Lệ Dĩ Thần ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng thì vẫn không thể khiến cô trút bỏ phòng bị được, nói một cách khác, cô đã tăng cường củng cố lớp vỏ bảo vệ tim mình, sẽ không dễ dàng để cho người khác tổn thương cô nữa.
“Không vì cái gì cả, chỉ là không muốn mà thôi.”
Đối với sự xa cách đề phòng của Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-anh-qua-khu-cua-em/1157281/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.