Chúc Tinh Dao cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn thấy vẻ mặt hơi cứng ngắc của Giang Đồ, cô chớp mắt: “Mình chỉ nói Tiểu Giang này có chút lưu manh……”
Giang Đồ im lặng một chút, thấp giọng nói: “Anh cảm thấy hình như em đang nói anh.”
Suy cho cùng, người máy là anh nghiên cứu, cũng chính anh tặng, tội danh này như thế nào cũng sẽ rơi vào người anh.
Chúc Tinh Dao: “…”
Đường nét người đàn ông trên màn ảnh sắc sảo kiên nghị, khí chất lộ ra lạnh lùng còn có cả cấm dục, cô nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, nghĩ đến bọn họ đều là nam nữ trưởng thành, đàn ông bề ngoài có lãnh đạm đến đâu cũng sẽ có mặt nhiệt tình, nhất là anh thích cô lâu như vậy, hẳn là sẽ có chút ảo tưởng về cô chứ?
Chúc Tinh Dao khó có thể tưởng tượng dáng vẻ Giang Đồ đùa giỡn lưu manh như thế nào, càng nghĩ càng khó tưởng tượng, cũng cảm thấy hấp dẫn chết người.
Cô dừng lại những suy nghĩ lung tung của mình, quay lại tìm kiếm trong tủ.
Màn hình của Tiểu Giang theo sau bắt được bóng dáng của cô, Giang Đồ nhìn cô một lúc, không biết cô định làm gì. Một lúc sau, cô rút trong tủ ra một chiếc khăn tay, xoay người nói với Giang Đồ: “Ngày thường mình sẽ che Tiểu Giang lại.”
Giang Đồ tưởng tượng ra kiểu dáng của người máy bị cô lấy khăn che đầu, vẻ mặt có chút khó tả, bất lực mỉm cười: “Đi Las Vegas mang nó theo luôn.”
Ngày hôm sau, thời điểm Chúc Tinh Dao rời khỏi phòng, cất Tiểu Giang vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-anh-sao-roi/2616286/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.