Về chuyện theo đuổi Lâm Giai Ngữ, đó là quyết định của Lục Tễ sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cả anh và Lâm Giai Ngữ đều không thể đùa giỡn, không thể gây náo loạn ầm ĩ, càng không làm tổn thương lẫn nhau.
Lâm Giai Ngữ là một cô gái xứng đáng, cho nên không thể phụ lòng cô gái như vậy được.
Mấy năm này Lục Tễ đã tiếp xúc với khá nhiều cô gái, cũng đã cố gắng tạo mối quan hệ, nhưng mỗi lần đều không thể tiếp tục, anh không có ý muốn và tâm tư theo đuổi một người nào đó, thậm chí cảm thấy yêu đương là một chuyện rất phiền phức.
Loại khó chịu ấy, khi ở bên cạnh Lâm Giai Ngữ thì giống như gặp nước là tan chảy, dần dần biến mất.
Lâm Giai Ngữ vẫn truy hỏi Lục Tễ đến cùng, hỏi anh lấy ảnh của cô làm gì.
Lục Tễ nói: “Trừ tà.”
Lâm Giai Ngữ: “…”
Trừ cái đầu cậu á, trừ tà…. Tôi cầu phúc cho cậu có được không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Tễ lưu hình cô, có phải vì thích cô không?
Lâm Giai Ngữ tự mình vui vẻ một hồi, quay đầu đi làm, cũng không hỏi Lục Tễ rốt cuộc lấy ảnh của cô làm gì nữa, có đôi khi có một số việc, giữ lại một chút không biết, so với hỏi tận gốc thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì cô có thể tưởng tượng rất nhiều kiểu phát triển, giống như viết tiểu thuyết vậy, dù cốt truyện đi đến đâu thì đều có rất nhiều nhánh phát triển để lựa chọn. Đây là cách cô tạo ra niềm vui của mình và cô cũng thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-anh-sao-roi/2616338/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.