Ở trường Trung học số 2 Tây Thành, lớp mười hai học bốn tiết tự học tối, lớp mười một thì học ba tiết. Tức là đến chín giờ năm mươi phút, tất cả các tiết học trong ngày đều kết thúc.
Về lời thề hùng hồn dạy kèm cho Tạ Tinh Lan giúp hắn tăng năm mươi hạng trong kỳ thi giữa kỳ… Thầy Hạ mới nhậm chức hôm nay, sau một ngày thực hành giảng dạy, vào giây phút cuối cùng của tiết tự học, cậu buông tờ bài kiểm tra toán.
Bạn cùng bàn duy nhất kiêm học sinh của cậu, cầm bút ngộ ra: “Em hiểu, em hiểu rồi, em thật sự hiểu rồi! Dễ như ăn cháo ấy mà thầy Hạ, đúng là dễ như ăn cháo.”
“Tôi giảng bài này mười lần rồi.” Thầy Hạ mặt không biểu cảm nói: “Nếu cậu vẫn không hiểu thì quá bất lịch sự.”
Tạ Tinh Lan: “…”
Hạ Khâm hỏi: “Cậu có hiểu thật chưa?”
Tạ Tinh Lan ngập ngừng đáp: “Chắc rồi?”
“Thế cậu tính ra còn bao nhiêu người trên xe buýt sau mười lăm điểm dừng?”
Tạ Tinh Lan cúi đầu nhìn đáp án, chầm chậm trả lời: “0,5.”
Hạ Khâm hít một hơi thật sâu.
Có lẽ Tạ Tinh Lan cũng thấy đáp án mình giải ra bất thường, hắn vội vàng nói thêm: “Khoan đã thầy Hạ, em biết đáp án 0,5 mà em giải ra qua quá trình tính toán cẩn thận không giống đơn vị tính người, nhưng thầy nghĩ kỹ xem, nghiên cứu khoa học có câu là sau khi loại bỏ mọi khả năng không thể, đáp án cuối cùng có thể là sự thật.”
“Vậy à.” Hạ Khâm cực kỳ ôn hoà nhã nhặn.
“Có khi nào,”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-cau-chuyen-truong-da-lau/2590916/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.