Giọng Trì Liệt rất nhẹ, gần như không nghe thấy được. Nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, giác quan được khuếch đại đến cực điểm, Dụ Kiến run rẩy mi mắt, cơ thể cứng đờ, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh phả lên làn da. Từng chữ từng chữ rõ ràng, lại như quấn quýt vào nhau. Mơ hồ, nóng rực. Đùi Dụ Kiến mềm nhũn, cô vịn vai Trì Liệt định đẩy ra. Nhưng anh lại ôm chặt cô hơn, cằm tựa lên vai cô, tay trái vòng qua eo cô. Xương cốt thiếu niên cứng, cánh tay rắn chắc, nhưng động tác lại rất dịu dàng, cẩn thận, trân trọng ôm lấy cô gái trong vòng tay. "Đừng cử động." Anh nhắm mắt, để mình chìm đắm trong khoảnh khắc quý giá hiếm hoi này: "Để anh ôm thêm chút nữa." Có lẽ từ rất lâu rồi, Trì Liệt đã muốn làm thế này. Anh không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, có ý nghĩ như vậy. Có thể là đêm trăng tròn, lòng bàn tay cô gái vươn tới, trong buổi dã ngoại cổ tay cô đeo chiếc vòng tay từ hoa dại, chén chè hạt sen mát lạnh nhiều hoa quế, hay ly chè đậu xanh mát lạnh dưới ánh nắng gay gắt. Hoặc thậm chí còn sớm hơn. Trở lại khởi đầu, trong con hẻm đầy gió nóng và tiếng ve. Anh che vết thương, ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy góc váy trắng mềm mại từ xa tiến lại gần. Vượt qua bóng cây đầy vết nứt và gạch xanh lởm chởm, chậm rãi nhưng kiên định tiến về phía anh. Bao dung những móng vuốt sắc nhọn hung hăng anh cố tình đưa ra để tồn tại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286290/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.