Tô Thâm Nhã không ngủ được, cô ghé người vào bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên biển.
Phong cảnh nơi đây rất đẹp, tiếng sóng biển lại càng đẹp hơn.
Từng hồi từng hồi, giai điệu muôn đời chẳng hề thay đổi.
An Nặc Hàn đang đứng trên chòi quan sát làm bằng gỗ nói chuyện phiếm với bố anh.
Khi thì anh nói chuyện, khi thì anh im lặng, trán anh luôn luôn nhăn lại rất sâu.
Khi anh thấy Mạt Mạt từ xa xa khập khiễng bước tới, ánh mắt của anh bỗng trở nên sâu thẳm.
Vài phút sau, tiếng bước chân chồng chéo nhau vang lên, Tô Thâm Nhã bước ra ngoài phòng ngủ, vừa lúc nghe thấy Mạt Mạt nói: "Anh cũng không phải ba em, quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
"Nếu như anh mặc kệ em thì còn có ai quản được em nữa hả?" Tiếng An Nặc Hàn vang lên sát phía sau.
"Ôi, may mắn là một năm anh chỉ trở về có hai lần, nếu không thì em đã sớm bị anh dồn ép đến chết mất rồi!"
Sau khi tiếng mở của cùng tiếng đóng cửa chấm dứt, tiếng nói chuyện của hai người đã chuyển sang phòng kế bên.
"Em sao lại bị như thế này?" Giọng nói của An Nặc Hàn có chút cáu kỉnh: "Làm sao chân lại bị thương?"
"Cùng bạn đi leo núi không cẩn thận bị ngã."
"Bạn? Là Thành à?"
"..."
Thành? Nghe có vẻ như là tên của con trai. Mạt Mạt cũng không trả lời lại, hẳn là ngầm thừa nhận rồi.
"Anh Tiểu An, phiền anh đi ra ngoài một tý, em muốn tắm!"
"Phòng tắm của em không phải là có cửa sao?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/394952/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.