Trong tĩnh lặng kéo dài, hơi thở của cả hai như hòa vào không gian. Tiếng chim vọng lại càng làm nổi bật sự yên ắng bao trùm. Qua lớp len mềm mại, Dương Hồng Quyên cảm nhận rõ ràng từng chuyển động chậm rãi, day dứt của bàn tay Viên Phi trên eo mình. Trái tim cô như rớt mất một nhịp, toàn thân cứng đờ. Mọi suy nghĩ đều bị hút vào từng nơi mà bàn tay anh chạm đến. Mỗi lần lướt nhẹ lại tựa như một mồi lửa, khơi dậy trong cô một cơn sóng ngầm mãnh liệt. Nhưng bàn tay ấy vẫn chỉ dừng lại ở đó, hình thành nên một sự kiềm chế đến nghẹn lòng.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vành tai, rồi tìm đến đôi môi ngọt ngào của Dương Hồng Quyên. Cô khẽ nhắm mắt, chìm đắm trong sự dịu dàng anh trao. Thời gian như ngừng lại cho đến khi anh luyến tiếc rời khỏi đôi môi kia, giữa họ vẫn còn vương vấn hơi thở ấm áp.
Quanh họ, hoàng hôn buông xuống như một tấm lụa đỏ. Lùm cây nhỏ tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc. Viên Phi nắm chặt tay Dương Hồng Quyên, dẫn cô đến một gốc cây già cỗi. Dáng vẻ nghiêng ngả của nó như sắp gục ngã, nhưng những chồi non vẫn mạnh mẽ đâm nhánh. Thân cây đổ ngang, tạo thành một chỗ ngồi tự nhiên cách mặt đất khoảng hơn bốn mươi cm: “Mình ngồi nghỉ một lát nhé.” Giọng anh trầm ấm.
“Dạ.”
Dưới tán cây rợp bóng, Dương Hồng Quyên và Viên Phi khẽ khàng ngồi xuống, khoảng cách giữa họ dường như tan biến. Mọi dư âm của khoảnh khắc vừa rồi vẫn còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-cho-dua-vung-chac/2746442/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.