Căn phòng 208 đón Dương Hồng Quyên bằng sự sạch sẽ đến từng ngóc ngách, bộ drap giường trắng muốt như mới được thay. Chỉ có đôi dép đi trong nhà dùng một lần kia, đặt ngay ngắn dưới chân giường, dường như đã bị bỏ sót. Ánh mắt Dương Hồng Quyên khựng lại, nhận ra chủ nhân cũ của nó. Phòng tổng thống… chắc chắn là Viên Phi. Cô không ngốc đến mức nghĩ rằng anh đổi phòng vì cô. Chỉ là, cuộc sống đã mài giũa anh thành một người khác, biết tận hưởng những tiện nghi sang trọng. Một sự thay đổi quá lớn so với hình ảnh ngày xưa. Chợt thấy lòng mình khẽ gợn, cô quay lưng, khẽ khều chân vào đôi dép vô tri, rồi leo lên giường, nằm im lặng.
Trong căn phòng 208 yên tĩnh, Dương Hồng Quyên đang say giấc nồng. Thế nhưng, đồng hồ nghiệt ngã đã điểm giờ, báo hiệu ba giờ sáng. Đây thời khắc cô phải rời bỏ giấc mơ để chuẩn bị cho chuyến bay. Sáu giờ cất cánh, nghe có vẻ thong thả đấy nhưng đây là sân bay nước ngoài, mọi công đoạn chuẩn bị đều phải tiến hành trước hai tiếng so với thường lệ.
Vừa tỉnh giấc, Dương Hồng Quyên đã nghe thấy tiếng gió rít mạnh bên ngoài. Rồi, như một màn kịch bất ngờ, sấm chớp nổi lên ầm ầm, kéo theo những hạt mưa nặng trĩu. Linh tính mách bảo, cô nhanh chóng kiểm tra dự báo thời tiết mới nhất và không khỏi lo lắng khi thấy thông tin về cơn giông đang đến. Một cuộc gọi nhanh chóng được gọi đến chỗ tiếp viên trưởng, giọng cô thoáng chút bất an hỏi về khả năng hoãn chuyến. Câu trả lời nhận được vẫn là một sự khẳng định chắc chắn là chưa có thông báo nào về việc trì hoãn. Vậy cũng có nghĩa, dù thời tiết có khắc nghiệt đến đâu, họ vẫn phải thức dậy khi màn đêm còn bao phủ để chuẩn bị cho chuyến bay sắp tới.
Dù mọi người còn đang họp bên trong văn phòng về những điều thiết yếu cho chuyến bay, bên ngoài mưa giông vẫn không ngớt.
“Kiểu thời tiết này thì còn làm ăn gì được nữa, thế mà vẫn phải nai lưng ra từ tờ mờ sáng cơ đấy.” Lưu Văn lẩm bẩm, trong giọng nói mang theo chút bất mãn.
Tiếp viên trưởng nhìn về phía Lưu Văn, giọng nói đầy vẻ nghiêm túc: “Với kiểu thời tiết này, sự chuẩn bị kỹ lưỡng là then chốt. Ngay khi mưa dứt, nếu phi hành đoàn của chúng ta đã sẵn sàng thì sẽ có được thứ tự cất cánh thuận lợi, đảm bảo sẽ bay trước các chuyến khác, còn không lãng phí giờ giấc nữa.”
Lưu Văn khẽ cúi đầu, một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra. Tóm lại, dù nắng gắt hay mưa giông, những tiếp viên hàng không như họ vẫn phải chuẩn bị thật chu đáo, thậm chí là kỹ lưỡng hơn bao giờ hết.
Dương Hồng Quyên khẽ nhăn mặt, mấy tiếng hắt xì liên tiếp vang lên. Bàn tay cô còn khẽ xoa nhẹ vầng trán có chút nóng. Tiếp viên trưởng quay đầu, ánh mắt thoáng chút lo lắng: “Cô bị cảm rồi sao?”
Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu, giọng có hơi khàn: “Vâng.”
Tiếp viên trưởng khẽ nhíu mày, giọng ẩn chứa sự lo lắng cho công việc của cả tổ bay: “Chắc là không nghiêm trọng đâu nhỉ? Hôm nay khoang hạng nhất cũng kín chỗ. Là một tiếp viên của khoang hạng nhất thì buộc là phảo làm hết lòng với từng hành khách, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào nữa.”
Dương Hồng Quyên bất giác nhớ lại những lời đánh giá của Viên Phi về công việc của cô, trong khi hôm đó cô đã làm tròn trách nhiệm một cách hoàn hảo. Cô đáp: “Không sao đâu ạ, tiếp viên trưởng cứ yên tâm.”
“Vậy thì tốt.” Tiếp viên trưởng gật đầu, rồi nói thêm: “Tôi cũng hy vọng kết quả đánh giá lần trước sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.”
“Không đâu ạ.”
Tiếp viên trưởng mỉm cười nhẹ: “Rất tốt.”
Dương Hồng Quyên khẽ nheo mắt, giọng chắc chắn: “Dù có bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ không để hành khách nhận ra.”
Tiếp viên trưởng thoáng ngạc nhiên, sau đó trầm ngâm một chút rồi khẽ gật đầu, vẻ tán đồng: “Hiểu rồi.”
Ở cuối hàng ghế thứ nhất, Lưu Văn cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười.
Ngắm nhìn bóng dáng cao ráo, thanh mảnh cùng dung nhan kiều diễm của Dương Hồng Quyên, Tưởng Y Y khẽ mỉm cười. Ban đầu, chính vẻ ngoài ấy đã gieo vào lòng cô ấy chút nghi ngại. Tuy thế nhưng Tưởng Y Y hiểu, suy nghĩ ấy thật không nên. Chứng kiến Dương Hồng Quyên tận tâm với công việc ở khoang hạng nhất, rồi lại chỉ vì một câu nói vu vơ của khách thẻ bạch kim mà bị trừ điểm, một thoáng đồng cảm chợt nảy sinh trong lòng Tưởng Y Y. Chuyện chuyện đời mà, ai mà chẳng có lúc gặp phải. Song, Dương Hồng Quyên quả thật biết cách điều chỉnh tâm trạng, ít nhất trong suốt giờ làm việc, cô vẫn luôn rạng rỡ, xinh đẹp đến nao lòng.
Cánh cửa máy bay vừa đóng lại, tiếng mưa cũng ngưng hẳn, một sự nhẹ nhõm lan tỏa trong không khí của tổ bay. Các tiếp viên bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra từng thiết bị an toàn, đảm bảo cho một hành trình suôn sẻ.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tiếp viên trưởng truyền đạt chỉ thị của cơ trưởng: “Mời hành khách lên máy bay.”
Nhưng, khi những vị khách đầu tiên của khoang hạng nhất còn chưa ổn định chỗ ngồi, cơn mưa giông dữ dội sau một giờ ngưng lặng lại bất ngờ trút xuống. Dương Hồng Quyên khẽ vén tấm chắn nắng, nhìn ra khung cửa sổ. Màn mưa trắng xóa, còn lớn hơn trận vừa rồi. Dù vậy, dòng người lên máy bay vẫn không ngừng. Đến giờ cất cánh, mưa vẫn chưa dứt, thông báo hoãn chuyến vang lên từ bộ phận không lưu. Dương Hồng Quyên nhẹ giọng thông báo tình hình thời tiết đến hành khách, rồi ân cần đến từng ghế hạng nhất, cúi đầu xin lỗi và giải thích.
Ở phía dưới, các tiếp viên của khoang phổ thông cũng đang kiên nhẫn giải thích lý do trì hoãn chuyến bay với từng hành khách.
Cả khoang hạng nhất lẫn phổ thông đều có những hành khách tỏ ra thông cảm, nhưng đâu đó vẫn có những tiếng thở dài đầy sốt ruột.
“Vậy rốt cuộc là đến khi nào mới bay được đây?” Một vị khách nhăn trán hỏi, giọng đầy vẻ khó chịu.
Dương Hồng Quyên và các đồng nghiệp, Lưu Văn, Tưởng Y Y, trao nhau ánh mắt ái ngại, khẽ lắc đầu: “Chúng tôi vẫn đang chờ thông tin ạ.”
Không muốn để hành khách lo lắng, Dương Hồng Quyên chủ động tìm đến buồng lái, hỏi thăm tình hình từ cơ trưởng. Sau đó, cô được biết rằng máy bay của họ đang chờ lượt thứ năm.
“Chúng ta đang được ưu tiên thứ năm rồi ạ. Chỉ cần mưa ngớt, máy bay sẽ cất cánh ngay thôi.” Dương Hồng Quyên mỉm cười dịu dàng với hành khách khoang hạng nhất, giọng nói trấn an.
Trong căn phòng sang trọng của khách sạn gần sân bay, Viên Phi bị những tiếng sấm rền làm thức giấc. Chuyến bay đêm muộn của hãng hàng không nước ngoài mà anh chọn cũng bị thông báo hoãn. Anh khẽ nhíu mày, rồi từ tốn thực hiện các bước vệ sinh cá nhân, chậm rãi mặc quần áo và thong thả thưởng thức bữa sáng trước khi đến sân bay.
Ngồi trong phòng chờ VIP yên tĩnh, Viên Phi nhìn ra bên ngoài. Qua lớp kính, anh thấy bầu trời sân bay u ám, mây đen vần vũ. Cơn mưa này thật dai dẳng. Bất chợt, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc máy bay lớn mang logo song ngữ quen thuộc. Chuyến bay của Trường Cát vẫn chưa cất cánh. Anh nhớ mơ hồ cuộc gọi của Dương Hồng Quyên với lễ tân khách sạn sáng nay, cô nói chuyến bay của mình khởi hành lúc sáu giờ. Bây giờ đã chín giờ, nghĩa là cô ấy đã delay ba tiếng rồi.
Ánh mắt Viên Phi dừng lại trên chiếc máy bay của Trường Cát một lúc. Cuối cùng anh khẽ dời đi, mở chiếc laptop đặt trên bàn.
Màn hình lớn trong phòng chờ VIP liên tục hiển thị thông tin cập nhật về các chuyến bay. Hàng loạt chuyến bị hoãn, thậm chí có vài chuyến thì bị hủy.
Dương Hồng Quyên nhẹ nhàng đỡ một người đàn ông trung niên có vẻ mệt mỏi vào phòng chờ VIP. Vị khách khoang hạng nhất này nói với cô rằng ông cảm thấy không khỏe và cần xuống máy bay nghỉ ngơi. Sau khi nhận được sự đồng ý của tiếp viên trưởng và cơ trưởng, Dương Hồng Quyên ân cần dìu ông xuống.
“Thưa ông Lưu, ông có muốn dùng chút đồ uống gì không ạ?” Dương Hồng Quyên đỡ người đàn ông ngồi xuống chiếc sofa đơn thoải mái, mỉm cười hỏi han.
“Cà phê.”
“Vâng ạ, vậy ông Lưu vui lòng đợi một lát.” Dương Hồng Quyên vội vã đi lấy cà phê cho khách.
Thường thì phòng chờ VIP luôn có nhân viên phục vụ riêng, Dương Hồng Quyên không cần phải ở lại đây. Nhưng vì tình huống đặc biệt, tiếp viên trưởng và cơ trưởng lo ngại khi máy bay chuẩn bị cất cánh sẽ khó tìm thấy hành khách này, nên đã nhờ cô ở lại cùng ông trong phòng chờ. Công việc ở khoang hạng nhất sẽ do tiếp viên trưởng tạm thời đảm nhiệm.
Khi Dương Hồng Quyên bưng tách cà phê nóng hổi trở lại, cô khẽ khựng lại khi nhìn thấy Viên Phi đang ngồi trên một chiếc sofa gần đó, cúi đầu tập trung gõ phím. Thì ra anh cũng bay chuyến hôm nay. Không biết là chuyến nào, nhưng chắc chắn cũng bị ảnh hưởng bởi thời tiết. Anh không nhận ra cô. Do đó nên cô cũng định lặng lẽ đi lướt qua anh.
“Cho tôi một tách cà phê, làm ơn.”
Ngay khi Dương Hồng Quyên vừa bước ngang qua, giọng nói trầm ấm của anh bất ngờ vang lên. Cô khẽ giật mình, quay đầu lại. Ánh mắt hai người chạm nhau khi anh vừa ngước lên từ màn hình máy tính.
Lúc nãy, Viên Phi chỉ thoáng thấy bóng dáng một người mặc đồng phục đi qua, anh cứ ngỡ là nhân viên phục vụ của phòng chờ, không ngờ lại là Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên nhìn xuống tách cà phê trên tay, nhẹ nhàng đáp: “Vui lòng liên hệ với nhân viên phục vụ mặt đấy giúp tôi nhé ạ.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.