“Đau quá!” Dương Hồng Quyên ôm chặt ngón tay bị kẹp, gương mặt nhăn nhó đầy vẻ khổ sở.
Viên Phi liếc mắt nhìn bàn tay cô. Ngón tay cô thon dài, trắng ngần như ngọc, nhưng hai đốt ngón giữa và áp út của bàn tay phải lại sưng tấy, ửng đỏ. Vết sưng đỏ trên nền ngọc trắng ấy, sao mà xót xa đến vậy.
“Đau quá đi mất! Đau chết tôi mất!” Dương Hồng Quyên vừa xuýt xoa vừa trừng mắt nhìn anh, đôi mắt ngấn nước.
Vẻ mặt Viên Phi vẫn lạnh nhạt như băng: “Còn chuyện gì nữa không?”
Đầu ngón tay truyền đến cơn nhói buốt càng đổ thêm dầu vào ngọn lửa giận dữ vốn đã âm ỉ trong lòng Dương Hồng Quyên. Cô gần như hét lên, giọng the thé: “Anh cố tình! Nhất định là anh cố tình đối đầu với tôi! Chuyện trước đây tôi đã xin lỗi anh rồi, vậy mà anh cứ hết lần này đến lần khác nhằm vào tôi là sao? Tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy!”
Khóe mày Viên Phi khẽ nhíu lại, một thoáng gợn sóng thoáng qua nơi đáy mắt.
“Lần đầu tôi im lặng là do tôi nợ anh. Nhưng chỉ lần đó thôi là đã quá đủ để trả giá rồi! Anh đã khiến bao nỗ lực suốt hai năm của tôi đổ sông đổ biển! Giờ anh lại cố tình chèn ép tôi! Anh muốn dùng cách này để trả thù tôi sao? Thấy tôi thảm hại thế này anh hả hê lắm phải không?” Cuối cùng, giọng Dương Hồng Quyên vỡ ra, mang theo cả sự nghẹn uất.
Viên Phi thản nhiên đáp: “Tôi chỉ đánh giá dựa trên sự thật.”
Dựa trên sự thật?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-cho-dua-vung-chac/2746462/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.