Tôi tỉnh lại sau giấc mơ, ngửi thấy mùi hương đậu nành đặc trưng.
Toàn bộ những gì vừa xảy ra đêm qua tái hiện lại trong đầu, tôi không dám mở mắt, không muốn nhìn thấy má lúm đồng tiền của Tiêu Lâm, những sai phạm âm dương, phải làm sao để đối diện?
Tôi quơ tay lên tấm ga trải giường, thình lình đầu ngón có cảm giác kỳ dị, lớp ga giường dưới tay, tại sao sờ vào thấy…
Tôi vụng trộm liếc nhìn.
Trên tấm trải ga giường màu tím nhạt, là một bãi máu đỏ thẫm đã khô cong.
Phút chốc, tôi hiểu ra.
Thật lòng mình, đời tôi chưa từng gặp qua gái trinh, trước đây tôi thường nghĩ bụng, m..kiếp, từ bao giờ gái trinh bỗng trở thành động vật quý hiếm?
Nhưng tôi là kẻ trễ oải, sự thật là cày mình trên mảnh đất hoang đã được khai khẩn càng tốt, khỏi phải đầu tư thêm công sức.
Tôi gào lên: “Tiêu Lâm!”
Tiêu Lâm từ trong bếp đi ra, đến cạnh tôi hỏi:
“Tỉnh rồi? Em vừa xuống dưới nhà mua chai sữa đậu nành, đang hâm nóng lên cho anh. Anh rửa mặt mũi trước đi, em đã thay một bàn chải mới cho anh.”
Tôi chỉ chỉ lên ga giường, hỏi: “Thật à?”
Tiêu Lâm cúi thấp đầu, nói: “Yên tâm, ăn sáng xong anh có thể đi, em không bao giờ dùng thủ đoạn thấp hèn này để níu kéo. Em thật lòng vì anh, đêm qua…nếu như thế có thể làm vợi nỗi đau khổ trong anh, em tình nguyện, em cũng không ân hận.”
Và em cười, hai má lúm đồng tiền đựng đầy sự nhẫn nại: “24 tuổi vẫn còn trinh là già lắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/404031/quyen-4-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.