Thời Cấm trong nháy mắt hóa đá.
Cô… Cô nói như vậy lúc nào?
“Vậy sao?’’
“Vâng, vâng, tất nhiên rồi.’’ Kỷ Lôi Lôi hút một ngụm trà sữa, ra sức gật đầu.
Kỷ Hoài quay đầu nhìn về phía Thời Cấm, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.
Thời Cấm lắc đầu với anh một cái, cô kiên quyết phủ nhận việc mình đã nói ra những lời này.
Nhưng ý cười trong mắt anh vẫn không hề phai nhạt.
Sau khi từ trong quán trà sữa đi ra, Thời Cấm chuẩn bị đi thẳng về nhà.
“Để anh đưa em về.’’ Kỷ Hoài nhìn Thời Cấm đang muốn bỏ chạy, mở miệng nói.
“Không cần… Anh đưa Lôi Lôi về nhà đi, tôi có thể đón xe về được.’’
Kỷ Hoài nhìn cô, lặp lại : “ Anh sẽ đưa em về nhà.’’
“Thím nhỏ, chúng ta cùng đi đi, đã lâu lắm rồi cháu chưa được gặp thím.’’
Tiểu quỷ ranh mãnh Kỷ Lôi Lôi thức thời vội vàng nắm lấy cánh tay Thời Cấm, cứ thế kéo cô lên xe, Thời Cấm thật sự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để mặc cho cô bé muốn làm gì thì làm.
Sau khi lên xe, Kỷ Hoài đạp chân ga, bắt đầu xuất phát.
“Vừa nãy quên mất không hỏi cháu, tại sao hôm nay lại không đi học?’’ Kỷ Hoài không chớp mắt nhìn thẳng về phía trước, hỏi Kỷ Lôi Lôi.
“Buổi sáng cháu đã đi học rồi, chiều nay được nghỉ nên cháu mới đến đây.’’
“Vậy tại sao không về nhà?’’
“Cháu nhớ chú nha, cũng lâu lắm rồi chú không về thăm cháu đấy.’’
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-gio-doi-em/807313/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.