Thời Cấm bây giờ rất rất không vui.
Bởi vì là cuối tuần, điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ không được nhìn thấy Kỷ Hoài hai ngày.
Không nhìn thấy Kỷ Hoài, cuộc sống chẳng khác nào không có hy vọng.
Lâm Tịch nhìn Thời Cấm tựa như một xác chết đang nằm trên giường.
“Sao vậy, mặt ủ mày chau thế kia.’’
Thời Cấm buồn rầu thở dài, “Cậu sẽ không thể hiểu nổi sầu muộn của tớ đâu.’’
Lâm Tịch ném cho cô một ánh mắt khinh bỉ, “Vâng, vâng, vâng, tớ không thể hiểu được nổi sầu muộn của cậu, nhưng tớ lại hiểu căn bệnh thần kinh của cậu đấy.’’
Thời Cấm bật dậy từ trên giường, “Đột nhiên cảm thấy cuộc sống này thật không có chút hi vọng nào.’’
Lâm Tịch không hề ngần ngại đẩy bả vai của cô một cái, Thời Cấm lần nữa chán nản ngã lên giường.
“Vậy cậu cứ tiếp tục tuyệt vọng đi, bây giờ tớ phải đi chơi game đây.’’ Vừa nói cô vừa lấy chìa khóa trong túi áo chuẩn bị đi ra ngoài.
Chơi game?
Thời Cấm chợt ngồi bật dậy từ trên giường một lần nữa, “Tớ cũng đi, tớ cũng đi.’’
“Ồ, không phải người nào đó nói cuộc sống không có hy vọng cơ mà, người không có hy vọng còn có tinh lực chơi game?’’
“Cậu không thể nói như vậy, người càng tuyệt vọng càng phải lấy dũng khí mà.’’
Lâm Tịch nhìn cái người da mặt vô cùng dày ở phía sau, không thèm quan tâm đến cô.
*
“Tớ nói này, không phải cậu cũng có xe đạp sao, tại sao lại bắt tớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-gio-doi-em/807379/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.