“Chúc anh ta sinh nhật vui vẻ? Em cũng quá khoa trương rồi.” Ngồi trên xe, Đường Tâm nghe vậy liền cười khúc khích rồi bất ngờ bình luận một câu.
Một lát sau, Phó Tuyết Lê ngừng kể.
“Không phải.” Đường Tâm sửa lời, “Em chính là… liều lĩnh táo bạo, phô trương quá đó.”
“Đúng rồi, vậy em và mấy đứa bạn bắn pháo hoa sau đó có bị nhà trường kỷ luật không?” Đường Tâm tò mò hỏi tiếp.
Ngừng một chút, Phó Tuyết Lê hừ một tiếng, “Từ nhỏ đến lớn tụi em đã quen bị kỷ luật rồi, có gì đáng quan tâm chứ?”
Đường Tâm cúi đầu chơi điện thoại, cô ấy dặn cô xem kịch bản và suy nghĩ về vai diễn. Nụ cười trên môi cô vẫn chưa tan, tay tự nhiên cầm điện thoại lướt Weibo.
Phó Tuyết Lê chống tay lên thái dương nhưng cô lười biếng mở kịch bản ra xem, Đường Tâm vô tình đọc qua vài đoạn, bỗng bên tai vang lên tiếng thốt ngạc nhiên. Đường Tâm nghiêng người đưa điện thoại cho cô, giọng phấn khích lên cao, “Ôi ôi ôi, xem này, là chuyện mà chúng ta vừa nói đến này.”
Chưa kịp dứt lời Phó Tuyết Lê liền liếc mắt nhìn, cô ngay lập tức thấy một tiêu đề nổi bật:
【Người phụ nữ bị sát hại, nghi phạm nam bị bắt trong vòng hai ngày.】
Cô nhanh tay cướp lấy điện thoại và bấm vào xem, trang chính thức của báo Buổi Sáng Đưa Tin đang đứng đầu mục tin tức nóng:
Vào khoảng 21 giờ tối ngày 9 tháng 4, một vụ án mạng bằng dao đã xảy ra tại đường Bắc Ninh Tây, Công viên Nhân dân, khu Kim Lương, thành phố Thân Thành. Sau khi gây án, nghi phạm đã nhanh chóng mang theo hung khí rời khỏi hiện trường. Theo thông tin từ cảnh sát, nghi phạm đã bị bắt giữ vào chiều tối ngày 10 tháng 4.
Kèm theo đó là vài tấm ảnh.
Một bức ảnh trông rất quen thuộc, là cảnh hiện trường vụ án vào đêm mưa sau khi cảnh sát đã kiểm soát tình hình. Bức ảnh thứ hai cho thấy một nhóm cảnh sát đang tụ tập quanh máy tính, vừa quan sát vừa thảo luận.
Còn về bức ảnh thứ ba…
Ánh mắt vừa chạm vào bức ảnh thứ ba thì bỗng giật mình, dù chỉ là nửa khuôn mặt nghiêng nhỏ thôi nhưng Phó Tuyết Lê ngay lập tức nhận ra đó là ai.
“Chậc chậc, không ngờ lên cả hot search rồi. Bây giờ cảnh sát giỏi thật, nhưng dạo này sao mấy bài thông cáo báo chí thế này nhiều thế, có phải đang tuyên truyền chủ nghĩa xã hội không…” Đường Tâm cười lớn nói.
Bài báo này mở đầu bằng việc giới thiệu về vụ án x.ác người phụ nữ gây chấn động mấy ngày trước, từng lên hot search trên Weibo, rồi nhấn mạnh khen ngợi cảnh sát phá án nhanh chóng, hiệu quả trong việc bảo vệ an toàn cho nhân dân. Thậm chí cả phần phỏng vấn và phần kết luận cũng rất hình thức.
Cái gọi là pháp luật nghiêm minh, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, họ thực thi sứ mệnh mà Đảng và nhân dân giao phó, đằng sau đó là công lý và sự công bằng, truyền tải năng lượng tích cực…
Phó Tuyết Lê không kiên nhẫn, cô đọc lướt nhanh tin tức rồi nhảy luôn đến đoạn cuối:
“Đáng nói là trong vụ phá án lần này có một cảnh sát hình sự xuất sắc góp công lớn, người từng phá thành công một vụ án lớn ở phía Nam X, hiện đang công tác tại đội kỹ thuật đội cảnh sát hình sự thuộc công an thành phố Y, đồng thời kiêm nhiệm đội trưởng đội chống ma túy của đội cảnh sát hình sự.
Theo đồng nghiệp cho biết, anh ấy thường đảm nhiệm công việc giám định pháp y kiêm chuyên viên kỹ thuật hình sự với khối lượng công việc rất lớn. Ngoài những ngày nghỉ phép và khi phải có mặt tại hiện trường, thời gian còn lại hầu như đều ở trong phòng thí nghiệm. Mỗi ngày anh ấy làm việc ít nhất hơn mười giờ, rất tận tâm với công việc.”
Phó Tuyết Lê thoát khỏi bài báo, như vừa chợt nghĩ đến điều gì, cô nở một nụ cười không thật lòng rồi bấm vào xem kỹ bức ảnh thứ ba, chính là bức chụp nghiêng gương mặt kia.
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, anh đang lật xem tài liệu, trên người mặc cảnh phục chỉnh tề, cúc áo cài đến tận cổ không sai một ly, phù hiệu trên vai sáng lấp lánh.
Khi anh không cười, khí thế tỏa ra mạnh mẽ. Gò má gầy và hẹp, khí chất lạnh lùng thanh cao tuyệt đối. Trông chẳng khác nào một người mẫu nam mang phong cách cấm dục được mời đến chụp hình chuyên nghiệp.
Bên dưới phần bình luận quả nhiên đã bùng nổ. Mấy bình luận hot *****ên đều là:
【Đây là đang quay phim truyền hình à?!! Một cảnh sát mà lại đẹp trai thế này, đúng chuẩn gương mặt mối tình đầu luôn đó, thật sự bị “ngọt” đến tan chảy rồi…】
【Chỉ mình tôi là nông cạn thôi sao… nên… không biết chú cảnh sát trong hình số ba có Weibo không nhỉ (mong đợi)(mong đợi)(mong đợi)】
【Tuy là trong phạm vi trách nhiệm công việc, nhưng vẫn muốn dành cho chú cảnh sát đẹp trai này một like thật to!】
【Người thẳng không nói lời vòng vo, xin anh trai này lập tức ngay bây giờ đến với em đi (icon đầu chó)】
【Đây là người đàn ông thứ 567 mà tôi yêu trên Weibo…】
【Không phải là cảnh sát hình sự sao, không hiểu sao Weibo không làm mờ mặt, như vậy chẳng phải rất dễ bị tội phạm trả thù sao, sẽ rất nguy hiểm đúng không?!】
Ánh mắt chạm vào bình luận này, Phó Tuyết Lê lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, sắc mặt trở nên khó coi, cô lo lắng nói: “Không ổn rồi, sao có thể để lộ ảnh của Hứa Tinh Thuần như thế này được? An toàn của người ta có bị đe dọa không vậy?!”
Ánh mắt của Đường Tâm dừng lại trên khuôn mặt cô một lát rồi thốt lên: “Em đã sống bao năm trong giới giải trí mà chẳng học được gì sao?”
“Cái gì?”
“Những gì phóng viên có thể phỏng vấn, được phép phỏng vấn, và có thể đăng tải đều bị kiểm soát chặt chẽ bởi bộ phận tuyên truyền. Những gì em thấy trên báo chí thực ra chỉ là phiên bản đã qua xử lý và biên tập kỹ lưỡng. Nói chung, bất kỳ nội dung nào có thể gây tranh cãi đều được kiểm tra trước, đảm bảo không vượt quá giới hạn. Nếu hình ảnh được đăng mà không bị làm mờ, điều đó có nghĩa là phía công an không yêu cầu che đi. Xét về mức độ cảnh giác, các chú cảnh sát chắc chắn còn nhạy bén hơn cả giới truyền thông.”
Phó Tuyết Lê im lặng hồi lâu, cô mở bức ảnh ra, phóng to rồi thu nhỏ, nhìn đi nhìn lại nhiều lần.
“Đừng nhìn nữa, có khi lát nữa là bị xóa thôi. Không giữ lại lâu đâu. Mau trả điện thoại cho chị, muốn xem thì tự lấy điện thoại của mình mà xem đi!” Đường Tâm nhíu mày, giọng hạ thấp: “Em quan tâm người ta như thế, liệu người ta có còn nhớ đến em không?”
Phó Tuyết Lê ngay lập tức thu lại biểu cảm trên khuôn mặt và đặt điện thoại xuống. Cô xoay người, sắc mặt trầm xuống, rõ ràng mang theo chút khó chịu. “Chị có ý gì? Khi đó—”
Nói đến đây, cô bỗng nhớ lại chuyện phiền lòng mấy ngày trước. Trong lòng vẫn còn vương vấn sự lạnh nhạt của Hứa Tinh Thuần, khiến cô chẳng còn tâm trạng để tiếp tục câu chuyện.
Nhìn thấy cô ấy lại bắt đầu tức giận, Đường Tâm liền vẫy tay ngắt lời rồi lạnh lùng cười khẩy: “Dù sao mấy năm nay chị cũng nhìn thấu em là người như thế nào rồi. Đã mấy năm trôi qua, em cứ ngoan ngoãn mà tập trung phát triển sự nghiệp diễn xuất của mình đi, đừng có tự mình gây rắc rối với người khác nữa.”
“Thế nào, em là người như thế nào, chị cứ nói thẳng với em đi.” Sau một lúc im lặng, Phó Tuyết Lý vẫn cảm thấy không cam lòng, trong lòng cũng khó chịu, cô châm một điếu thuốc, khói thuốc nhẹ nhàng bay lên.
“Người tầm thường!” Đường Tâm bực bội đưa tay ấn nút hạ cửa kính xuống, “À, này, lần này Trần Tiễn Thu cũng sẽ đi thử vai cho đạo diễn Ngô đấy. Cô ta cố tình chọc tức chúng ta thôi. Em phải cố lên một chút! Phim này là do công ty chúng ta thầu được, em phải tận dụng lợi thế đó chứ!”
Nói đến Trần Tiễn Thu, cô ta từng có mối liên hệ khá sâu với Phó Tuyết Lê, trước đây cô ta từng là trợ lý dưới quyền cô. Ngoại hình của Trần Tiễn Thu vốn đã ưa nhìn, sau đó cô ta còn chỉnh sửa đôi chút để hoàn thiện hơn. Nhờ vào một cơ hội kết nối với một ông chủ trong ngành, cô ta nhanh chóng rời bỏ công ty cũ, chuyển sang một công ty khác với hướng đi mới. Sau khi được định hình lại hình ảnh và xây dựng danh tiếng thì cô ta chính thức ra mắt. Năm ngoái, nhờ một bộ phim cổ trang đình đám mà cô ta bất ngờ vươn lên hàng “tiểu hoa đán lưu lượng” của giới giải trí, trở thành gương mặt sáng giá được chú ý.
Những chuyện như thế này trong giới giải trí cũng chẳng có gì lạ, nên chẳng cần quá bận tâm. Có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp muốn nổi tiếng, nhưng người bình thường đâu có con đường tắt để đi. Người muốn giữ mình trong sạch thì lại khó mà tồn tại trong môi trường này. Nhưng quan trọng nhất là bộ phim cổ trang giúp Trần Tiễn Thu nổi tiếng lại chính là dự án mà cô ta ngang nhiên giành lấy từ tay Đường Tâm. Việc này thực sự chẳng được coi là chơi đẹp chút nào…
Thế là mối thù ngầm giữa họ chính thức được hình thành.
—
“Cuộc đời có tám nỗi khổ:
Sinh lão bệnh tử; yêu mà phải chia xa; oán hận mà vẫn phải gặp gỡ; mong cầu mà chẳng được; chấp niệm mà không thể buông bỏ.”
Câu này được in trên bìa kịch bản tạm thời, là phim mới của một đạo diễn lớn trong giới Bắc Kinh tên là “Hừng đông”. Bộ phim là tác phẩm chính luận dựa trên vụ án đình đám về ma túy những năm 90 gây chấn động toàn quốc. Chủ đề khá nhạy cảm, đoàn làm phim lần này hợp tác trực tiếp với Bộ Công an. Nói chính xác hơn, đây là dự án được Bộ Công an đầu tư sản xuất.
Bên nhà đầu tư đã tìm đến đạo diễn lần này và giao toàn bộ tư liệu đã thu thập cho ông ta. Sau một đến hai năm chuẩn bị, trước khi chọn diễn viên, họ đã họp đi họp lại nhiều lần và gửi hơn mười kịch bản khác nhau cho Bộ Công An thẩm duyệt. Nếu doanh thu không có gì bất ngờ thì sẽ đảm bảo tối thiểu 500 triệu. Trước đó đã có tin đồn lan ra, đây quả thực là một cơ hội cực kỳ béo bở.
Tầng 37 khách sạn Mandalay, Phó Tuyết Lê lướt qua toàn bộ câu chuyện một lần nữa. Đây là một bộ phim thương mại có chủ đề chính thống, thực ra đất diễn của nữ chính cũng không quá nhiều. Trong lúc rảnh rỗi, cô đưa mắt quan sát xung quanh. Vài nhân viên đoàn phim lần lượt gõ cửa bước vào và mang theo thiết bị quay chụp. Bên cạnh đó, có một vài phóng viên quen mặt trong giới đang đứng hút thuốc và chờ đợi.
Đây là vòng thử vai cuối cùng cho vai nữ chính, sẽ diễn một cảnh đối thoại với nam chính Giang Chi Hành đã được chốt trước đó.
Giang Chi Hành ra mắt rất sớm, nhiều năm nay chỉ xuất hiện trên màn ảnh rộng nhưng anh ta không hề có thái độ kiêu ngạo nào. Gương mặt đúng chuẩn người trong mộng, xứng danh nam thần quốc dân. Ngoài ngoại hình xuất sắc, kỹ năng diễn xuất cũng tuyệt vời, vài năm trước đã đoạt giải Nam chính xuất sắc nhất Kim Mã, gần đây rất nổi tiếng, nghe nói cát-xê phim trước đó đã hơn tám con số.
Phó Tuyết Lê nhớ lần đầu gặp Giang Chi Hành thật sự trong một buổi lễ trao giải, lúc đó cô cảm thấy trong lòng rất kỳ lạ. Khuôn mặt thì không chê vào đâu được, nhưng nhìn đâu cũng thấy gượng gạo và khó chịu.
Trong đầu như có gì đó quan trọng đã bị quên mất khiến cô rất bứt rứt.
Cô ngồi dưới khán đài và nhìn Giang Chi Hành đứng trên sân khấu nhận giải, phía sau là màn hình lớn liên tục chiếu những tác phẩm gần đây của anh. Anh ta có dáng người cao ráo, mặc bộ vest đen chỉn chu, áo sơ mi trắng. Anh hơi cúi đầu, tay chống lên micro, đôi mắt rất đẹp, thường ngày trông có phần lạnh lùng, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt vẫn loé lên vẻ tình cảm.
Nhìn đi nhìn lại khuôn mặt anh, Phó Tuyết Lê thu hồi ánh mắt lại, cuối cùng cô cũng nhớ ra anh giống ai rồi.
“Tuyết Lê, cô xem đoạn thứ ba nhé. Tôi cho các cô vài phút chuẩn bị, rồi cô và anh Hành diễn thử để tìm cảm giác, nếu được sẽ họp lại rồi cùng đưa ra quyết định trong hôm nay.” Đạo diễn đội mũ bóng chày trắng đứng dậy khỏi ghế sofa, anh ta cuộn kịch bản trong tay, trong phòng lúc này chỉ còn lại vài nhân viên hậu cần.
Phó Tuyết Lê cũng không rõ sao mình lại được vị đạo diễn nổi tiếng này chú ý. Bộ phim có nguồn lực lớn, ở vòng thử vai thứ hai cô thậm chí không nói mấy câu thoại thì đạo diễn đã hô dừng lại, anh ta nói rất chắc chắn: “Cô là Phó Tuyết Lê đúng không? Chúng tôi đã xem qua hồ sơ của cô và cảm thấy cô rất hợp vai này.”
Phó Tuyết Lê thực sự cảm thấy vinh dự, ngoài việc đóng góp tài chính thì đây là lần đầu cô thuận lợi qua vòng casting. Từ khi ra mắt đến nay, cô hầu như không nhận vai nào nổi bật, tuyến vai rất hạn chế, đến nay lượng người hâm mộ cũng rất ít. Lần này được nhận vai trong một bộ phim cấp độ như thế này khiến Đường Tâm rất vui, nhưng trong lòng cô ấy vẫn không yên.
Nữ chính của bộ phim này là Thành Chanh. Khi còn trẻ, cô ấy chính là phiên bản sao chép hoàn hảo của Phó Tuyết Lê. Hai người giống nhau đến mức đáng kinh ngạc, từ vẻ ngoài đến khí chất, thậm chí ngay cả những nét tính cách có phần nổi loạn cũng chẳng khác nhau là bao.
Thành Chanh có một người bạn thanh mai trúc mã vô cùng si tình, chính là nam chính của bộ phim tên Lý Kỳ Viêm.
Hai người, một là nữ pháp y nổi loạn, một là đội trưởng đội cảnh sát hình sự chống ma túy.
“Phân cảnh tình cảm này, Thành Chanh vẫn chưa thực sự thích Lý Kỳ Viêm. Cô có thể hồi tưởng lại xem trong cuộc sống, có từng có một người đàn ông theo đuổi mình rất sát sao, đến mức khiến mình cảm thấy khó chịu, nhưng đồng thời lại có chút tình cảm với anh ta không?”
Bối cảnh đang được chuẩn bị, đạo diễn kiên nhẫn hướng dẫn hai diễn viên: “Còn A Hành, trường hợp của cậu lại hoàn toàn ngược lại. Phân cảnh tình cảm của cậu phức tạp hơn nhiều. Hãy nhớ rằng, nhân vật Lý này rất cô đơn và kiêu ngạo, bề ngoài xuất sắc nhưng bên trong lại lặng lẽ nhạy cảm. Tính cách khép kín khiến anh ấy dành cho Thành Chanh một tình cảm mãnh liệt và sâu sắc. Anh ấy khao khát và mong mỏi, nhưng lại phải giấu kín tất cả. Quan trọng nhất là giữ sự bình thản, không thể để lộ quá rõ. Dù chúng ta đang quay một bộ phim hành động nhưng yếu tố tình cảm vẫn không thể thiếu. Khán giả rất thích những chi tiết này, hãy nắm bắt thật tốt.”
Có người mang đạo cụ đặt vào giữa phòng. Phó đạo diễn ngồi trên ghế sofa, vắt chân, rồi hô lớn: “Action!” Ở phía bên kia, nhân viên đoàn phim cầm tấm hắt sáng, chuẩn bị điều chỉnh ánh sáng cho cảnh quay này.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào hai người.
“Tôi hỏi cậu, tại sao lúc nào cậu cũng đi theo tôi về nhà vậy? Có thấy phiền không hả?” Phó Tuyết Lê nghĩ một lúc rồi quyết định không che giấu nữa, cô xoay người lại, nhập vai ngay lập tức. Cô biết chính xác cần dùng giọng điệu thế nào để đối phó với anh ta, biểu cảm ra sao, thậm chí ngay cả cách nhíu mày cũng phải tinh tế và chuẩn xác.
Đèn đỏ máy quay bật sáng, mọi người im lặng nín thở.
Giang Chi Hành khẽ co một tay đặt lên bàn làm việc. Anh cầm một cây bút thép, mắt hơi cúi xuống, lật xem một tập hồ sơ vô hình trước mặt.
“Này, tôi hỏi cậu đó! Lý Kỳ Viêm! Cậu bị câm à! Nếu cậu còn tiếp tục làm phiền tôi thì tôi sẽ làm đơn xin chuyển công tác đó!”
“Hồ sơ của cậu đã được chuyển giao xong, từ giờ hãy làm việc cho tốt.” Giọng người đàn ông trầm ấm vang lên nhẹ nhàng, anh vứt cây bút trong tay xuống bàn vô hình tạo nên một khí chất áp đảo.
Phó Tuyết Lê mất kiên nhẫn, cô vung tay đập mạnh xuống tập hồ sơ vô hình trước mặt, rõ ràng mang theo sự bực bội,”Tôi cảnh cáo cậu, tôi có bạn trai rồi, sau này cậu—”
Bàn tay cô bị người đàn ông giữ chặt. Phó Tuyết Lê muốn rút tay ra, nhưng nhận ra Giang Chi Hành nắm quá chặt, anh không hề có ý định buông.
Hai người nhanh chóng nhập vai, hoàn toàn hòa vào nhân vật của mình. Khi ánh mắt chạm nhau, cô mới nhận ra trong mắt anh như có một lớp hơi nước, ẩn giấu một nỗi đau chân thật. Cuối cùng anh cũng lên tiếng, từng từ một vang lên đầy trầm thấp: “Thành Chanh, cậu thật nhẫn tâm.”
Máy quay hướng về phía hai người, bắt trọn từng cảm xúc trong cảnh quay. Phó Tuyết Lê nhìn chằm chằm, cô hơi sững lại, cảm giác nổi da gà lan dọc sống lưng.
Một ý nghĩ lướt qua tâm trí cô, Giang Chi Hành và Hứa Tinh Thuần quá giống nhau…
Ánh mắt trầm lặng của họ giống như biết nói.
Trong khoảnh khắc đó, cô gần như quên mất mình đang diễn, không thể phân biệt được đâu là thực đâu là giả. Dù lý trí nhắc nhở rằng lúc này không phải thời điểm để buông mình vào những suy nghĩ mông lung, nhưng ký ức vô thức lại lặng lẽ tràn về.
Không nhớ rõ là năm nào, tháng nào, hay thậm chí là ngày nào, cô chỉ biết đó là một buổi chiều vô cùng bình thường. Tiếng chuông tan học vang lên đinh đang phá vỡ sự yên tĩnh. Cô bị đánh thức từ giấc ngủ, đầu vẫn còn nặng trĩu. Cô nghiêng đầu tựa vào khuỷu tay, còn chưa kịp tỉnh táo hẳn.
Hứa Tinh Thuần chống đầu bằng một tay, hàng mi dày của cậu ấy rủ xuống dưới vầng trán trơn láng. Sống mũi cao, đường nét rõ ràng, tất cả tạo nên một sự sắc sảo nhưng không kém phần dịu dàng.
Cậu ấy luồn năm ngón tay qua mái tóc mái, đôi môi mím lại, cúi đầu chăm chú suy nghĩ đề bài. Nhìn từ góc nghiêng này, môi của cậu tuy mỏng nhưng đường cong lại đẹp đẽ và tinh tế.
Phó Tuyết Lê lặng lẽ nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt phủ một tầng mơ hồ chưa tỉnh táo. Một giây, hai giây, ba giây…
Đến giây thứ tư thì một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, Hứa Tinh Thuần bình thường có vẻ giản dị, nhưng nhìn kỹ lại… hình như cũng không tệ chút nào.
Làm bạn gái của cậu ấy hình như cũng không thiệt chút nào.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.