Canh Dã đặt chuyến bay vào tối thứ Tư, đến thành phố Quảng Bình.
Chiều cùng ngày.
Trên suốt quãng đường đến khu Bắc Thành thành phố Sơn Hải, ánh mắt Lâm
Triết cứ như cây đinh đóng chặt vào người anh trong gương chiếu hậu.
“Nhìn đường, đừng nhìn tôi.” Canh Dã nhắm hờ mắt dựa vào ghế, giọng điệu
lười biếng, “Tôi chưa muốn ‘một xe hai mạng’ với cậu trước khi bắt đầu cuộc
sống mới đâu.”
“Nghĩ hay nhỉ, tôi đây là trai tân kim cương có biết bao nhiêu cuộc tình đẹp
đang chờ, tôi đâu có thèm ‘chết trên một cái cây’ như cậu, sao phải ‘một xe hai
mạng’ với cậu chứ.”
Lâm Triết cười khẩy một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía trước. Nhưng chưa
được nửa phút, ánh mắt anh ấy lại liếc về sau.
Canh Dã rốt cuộc cũng mở mắt, như thể bị chọc cười, anh lạnh lùng nhếch môi,
duỗi chân về phía trước.
“Hay là cậu dừng xe rồi qua đây ngồi mà nhìn này?”
“…Tôi chỉ là tò mò thôi, có phải cậu bị cái thứ gì bẩn thỉu nhập vào người rồi
không?” Lâm Triết nghiến răng nghiến lợi.
Canh Dã khẽ cười khẩy, hờ hững đáp lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tối nay cậu thật sự bay đến Quảng Bình à?” Lâm Triết vẫn chưa từ bỏ ý định
xác nhận, “Thật sự không đặt vé khứ hồi sao?”
“Cậu là vợ của Tường Lâm* sao?” Canh Dã như bị sự phiền phức làm tiêu tan
chút kiên nhẫn cuối cùng, anh nhíu mày nhìn lại, dưới mí mắt trắng nhợt lộ ra
một màu đen nhàn nhạt.
(*vợ của Tường Lâm: Mô tả một người cứ lải nhải kể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-hoang-cua-thieu-nu-khuc-tieu-khuc/1282004/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.