“Tin, sao lại không tin, dù sao anh cũng giỏi đánh nhau nhất, đánh chết em luôn là được.” Cô ngồi ngay ngắn trên tay vịn sô pha, “Em chỉ không biết, em làm sai chuyện gì, chả hiểu nổi anh giận chuyện gì nữa.”
“Không làm gì sai? Hơn nửa đêm nửa hôm mày không ở nhà ngủ, ra tiệm net nói chuyện với con trai? Mày nói chuyện gì?” Anh chống nạnh đứng sừng sững trước mặt cô, hai mắt trợn trừng, tia máu đỏ ngầu, “Nói cái gì hả?”
“Nói sao nói trăng, nói thi từ ca phú và hoài bão cuộc đời.”
Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, cô chớp chớp mắt: “Anh cũng nửa đêm nửa hôm không ngủ đấy thôi, anh nói chuyện gì với con gái? Bốn giờ sáng đứng dưới tầng với người ta, quấn quýt như sam, đứng sờ tới sờ lui.
Sao anh xấu xa thế, tác phong sinh hoạt hỗn loạn, coi chừng bị AIDS, cả người chảy mủ thối rữa, ói máu lở loét, suốt đời bị người khác tránh như tránh rắn rết.”
“Mẹ kiếp… tao chỉ hôn thôi, mày rủa tao đấy à?” Trần Dị bị cô chọc tức sùi bọt mép, cắn răng bật cười, “Mẹ kiếp, công tao nuôi mày mấy năm đổ hết xuống sông rồi.
Mày là con nhỏ vô ơn, giống Ngụy Minh Trân y như đúc.
Coi như mắt tao mù, đ** con mẹ mày!”
Trần Dị giận tím mặt, đá phăng cái ghế chướng mắt dưới chân bể tan tành.
Miêu Tĩnh nghe anh nhắc tên Ngụy Minh Trân, mặt thoáng chốc sa sầm, nhìn chằm chằm cái ghế nhựa vỡ nát, giọng lạnh căm: “Phải, người phân theo nhóm, vật họp theo loài, thượng bất chính hạ tắc loạn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-hoang-va-xuong/1246825/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.