Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Diệp Quân Lan đi trong mật đạo tối, lẳng lặng chỉ nghe tiếng hô hấp cùng tiếng bước chân của mình.
Từng bước từng bước, nàng đi về phía trước, vốn mật đạp không hề dài nhưng giờ phút này dường như không có điểm cuối. Nơi này không chút ánh sáng, không cách nào biết được thời gian, chỉ có Diệp Quân Lan, hoặc là thêm một Ngọc Vô Hạ.
Tuyệt vọng sao? Diệp Quân Lan hỏi mình, làm sao có thể không tuyệt vọng, chẳng qua nàng biết người kia đang đợi nàng.
Không khí trong mật đạo dần dần trở nên loãng đi, Diệp Quân Lan bắt đầu hoa mắt chóng mặt, nhưng nàng biết nàng không thể dừng lại.
Khóe miệng mang theo một nụ cười khổ, có lẽ, giờ phút này nếu nàng dừng lại sẽ sống được lâu hơn một chút, nhưng điều này cũng có nghĩa là đem hi vọng sống đặt lên việc chờ người ta tới cứu.
Nàng rốt cục đi tới lối vào, lấy tay đẩy, lối vào bịt kín chặt chẽ, xem ra Ngọc Vô Hạ đúng là tính toán đồng quy vu tận cùng nàng rồi.
Diệp Quân Lan lục lọi, từng chút từng chút, tay phải dường như chạm đến một vật nhô lên, giữ lấy thật chặt, xoay một lần.
Rầm ——
Bên trái mật đạo, lộ ra một tia ánh sáng mờ nhạt, nhìn kĩ hóa ra là một lỗ hổng chỉ một người mới có thể đi lọt, một luồng không khí mới mẻ tràn vào, nơi này hiển nhiên thông với bên ngoài.
Trên mặt Diệp Quân Lan lộ ra vẻ vui mừng. Ngọc Vô Hạ thật sự cho rằng mật đạo này chỉ có một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-hoi-chon-quan-ve/547927/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.