Edit: Leticia
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Thư viện Ni Sơn, trên bảng xếp hạng, Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá song song đứng đầu bảng, chúng học sinh nghị luận rối rít, len lén mỉa mai. Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá đều không để ý, thấy tên mình trên bảng, liền vô cùng cao hứng.
Diệp Quân Lan nhìn một đám người đang ầm ĩ thì im lặng, phải để ý như vậy sao? Chỉ là xếp hạng thôi mà, có thể nói rõ cái gì? Dù sao tương lai nàng cũng không thi công danh, quản khỉ gió xếp hạng gì chứ, chỉ cần không xếp cuối cùng là được rồi.
“Quân Lan, không thèm để ý sao?” Mã Văn Tài nhìn vẻ mặt không sao cả của người nào đỏ, cười hỏi.
Diệp Quân Lan nhìn hắn, ném cho hắn một ánh mắt xem thường, biết rõ còn cố hỏi, chính hắn cũng không thèm để ý còn nói nàng, thuận miệng hỏi vặn lại một câu: “Huynh cũng không để ý đó thôi?”
Mã Văn Tài cười một tiếng, nhìn bảng xếp hạng từ trên xuống dưới, rồi nhìn lướt qua đám học sinh xung quanh, khinh thường, vẻ xem thường ẩn trong đôi mắt màu đen, chuyển thành lắng đọng, rồi hóa thành bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: “Muội cũng biết, cái này không phải thật sự.”
Dạ dạ, nàng đương nhiên biết rõ, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì chỉ có thể đào hang, những lời này cũng không phải là nói suông, qua nhiều năm như vậy, những người quyền cao chức trọng trong triều đình tất cả đều là sĩ tộc, rải rác có mấy thứ dân nhưng cũng chỉ là phù dung sớm nở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-hoi-chon-quan-ve/893819/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.