“Làm sao mà vẻ mặt ngưng trọng vậy, Bạch Hằng truyền về tin tức không tốt à?” Diệp Quân Lan vừa vào cửa, đã thấy đại ca nhị ca nhà mình cùng Mã Văn Tài ngồi ở phía trước, sắc mặt trầm trọng khó coi, vội vàng đi qua.
“Tự muội xem đi.” Mã Văn Tài cầm thư trong tay đưa cho Diệp Quân Lan.
Diệp Quân Thanh nhanh chóng đứng lên, giật lấy bức thư trong tay Mã Văn Tài đang định đưa cho Diệp Quân Lan, căm tức nhìn Mã Văn Tài nói: “Tu Nhân, ngươi cũng không phải không biết tính tình của Lan nhi, làm sao có thể. . . .” Chưa nói hết, đã bị Diệp Quân Mạc ngăn cản.
“Đại ca, huynh. . . . . .” Diệp Quân Thanh nhìn về phía Diệp Quân Mạc, Diệp Quân Mạc cầm lấy thư trong tay Diệp Quân Thanh, đưa cho Diệp Quân Lan, sau đó bình tĩnh nói: “Lan nhi có quyền biết, muội ấy đã lớn rồi, có sự lựa chọn của riêng mình .”
“Nhưng mà. . . . . .” Diệp Quân Thanh muốn nói lại thôi, bị Diệp Quân Mạc một tay kéo đến chỗ ngồi, tâm không cam lòng không nguyện ngồi xuống.
Diệp Quân Lan không hiểu nhìn đại ca nhà mình, lại nhìn nhị ca, họ làm sao vậy. Nàng cầm lấy bức thư, ngồi xuống bên cạnh Mã Văn Tài, mở thư ra, vừa nhìn sắc mặt lập tức thay đổi: “Cái gì, Hàng Châu nổi lên dịch bệnh?!”
Nàng vội vàng nhìn về phía ca ca nhà mình cùng Mã Văn Tài, thấy ba người gật đầu, lại lẩm bẩm nói: “Làm sao lại như vậy?”
“Bạch Hằng trước mắt bị vây ở Hàng Châu.” Mã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-hoi-chon-quan-ve/893856/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.