Tâm trạng của Trần Húc Chi phức tạp cực kỳ.
Tuy nói tu sĩ không tin số mệnh, nhưng mà giờ khắc này y vẫn không thể ngăn chặn kính sợ sinh ra từ đáy lòng đối với vận mệnh.
Mặc kệ y làm cái gì, cuối cùng đều theo nước chảy sao?
Vì y mà Giản Thành phải rời khỏi Đại Nhật Tiên Tông, nhưng vẫn tiến vào cái bí cảnh này đươc, có được bàn tay vàng đời trước.
Thậm chí châm chọc là, cho dù nửa cái đài sen này đặt trước mặt, sợ là chính y cũng không nhận ra, chỉ coi như rác rưởi mà ném đi.
Giản Thành nhìn Trần Húc Chi phát ngốc, nhịn không được hâm lại đài sen trong tay một lần nữa.
Hắn đi đến bên người Trần Húc Chi, hỏi: "Ngươi tại sao lại phát ngốc?"
Trần Húc Chi thình lình hỏi: "Ngươi tin mệnh không?"
Giản Thành không chút nghĩ ngợi liền nói: "Tin a!"
Trần Húc Chi sửng sốt, y nhịn không được nói: "Không phải nói tu sĩ đều không tin số mệnh sao?"
Giản Thành ha ha cười: "Mệnh do thiên định, vận do mình sinh, hợp hai làm một, mới là vận mệnh."
"Chúng ta không thể lựa chọn xuất thân của chính mình, nhưng có thể lựa chọn tương lai của chính mình." Giản Thành cười nói: "Xuất thân cùng hoàn cảnh là do ông trời chú định, nhưng chúng ta muốn làm dạng người gì, đi con đường nào, đạt thành mục tiêu gì lại là do chính mình định, cho nên ta tin mệnh."
"Nhưng không tin số mệnh đã định."
Trời bạc cái phúc của ta, ta làm dày cái đức của ta để đón đợi phúc đến;
Trời làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-nao-khong-dung/1951095/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.