Trước mắt Ngô Thanh Nhi tối sầm.
Sau đó nàng lại nhớ tới hết thảy đã phát sinh, bao gồm Trần Húc Chi thử dò hỏi, cùng với bộ dáng cái gì cũng không nhớ rõ của nàng lúc ấy.
Toàn thân Ngô Thanh Nhi rét run, nếu lúc ấy Trần Húc Chi nhắc nhở truy vấn, nàng lúc ấy có lẽ có thể nhớ lại, nhưng vậy thì đã không có khả năng sống tới bây giờ.
Nhớ tới bộ dáng Trần Húc Chi trong trí nhớ muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài mỉm cười, nàng hạ quyết tâm.
Không phải đã sớm định làm như vậy sao?
Ngô Thanh Nhi đột nhiên buông Trần Húc Chi ra, nàng bắt lấy tay Trần Húc Chi, nhảy vào cái sân có treo biển Vật Thập Ngũ.
Trần Húc Chi kinh ngạc mà nhìn nữ hài, đầy đầu mờ mịt: " Thanh Nhi?"
Ngô Thanh Nhi không trả lời nghi hoặc của Trần Húc Chi, sau khi nàng vọt vào, giống như là biết rõ cấu tạo bên trong, chỉ xem một cái liền đi vào chính thất.
Đẩy cửa ra, trước mặt là hai hàng bàn ghế, phía trước treo một bức họa.
Trên bức họa vẽ một nữ tử duyên dáng, nữ tử mặc một thân váy lụa thiên lam sắc, tóc dài màu đen cơ hồ rủ xuống đất, không thấy rõ mặt mày.
Ánh mắt Ngô Thanh Nhi sáng lên, chính là cái này!
Nàng không chút do dự quỳ gối trước bức họa này, nặng nề mà dập đầu ba cái, sau đó xông lên trước, đánh là một chuỗi pháp quyết.
Rõ ràng là tốc độ pháp quyết của Ngô Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-nao-khong-dung/1951235/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.