"Ngươi có bằng lòng đi ma môn bên kia làm gián điệp hay không?"
Giản Thành: ".........."
Hắn còn đang do dự trong cái đề toi mạng gần như hỏng mất, giây tiếp theo liền nghe được kiến nghị của Trần Húc Chi.
Cái gì? Để hắn đi ma môn làm gián điệp? Hắn mới không vui đâu!!
Nhưng mà đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười cùng chờ mong của Trần Húc Chi, hắn lại một chữ cũng không nói ra được.
Cự tuyệt sao? Phải dùng lý do gì cự tuyệt?
Nói mình nhớ Trần Húc Chi, không muốn rời đi y?
Vậy lại trở về cái vấn đề muốn mệnh đầu tiên!
Hắn thích là Trần Húc Chi đời trước? hay là đời này?
Hắn cần trả lời như thế nào mới sẽ không bị sư huynh thiêu chết?
Giản Thành cả người đều cứng đờ, hắn ngồi ở trên cửa sổ, đi vào cũng không được, nhảy ra cũng không được, một khuôn mặt tuấn tú nhăn thành một đoàn, đáng thương cực kỳ.
Trần Húc Chi nhìn thấy Giản Thành như vậy, rốt cuộc nhịn không được, y trực tiếp nở nụ cười.
Thẳng đến khi Trần Húc Chi cười đến cong lưng thành con tôm, Giản Thành mới hậu tri hậu giác phát hiện, sư tình hình như không quá giống như hắn nghĩ.
Hắn theo bản năng đi trừng Trần Húc Chi: "Sư huynh! Ngươi khi dễ ta!!'
Trần Húc Chi: ".........."
Phụt, ha ha ha!
Nhìn đến Giản Thành đầy mắt đều là biểu tình lên án,Trần Húc Chi tự mình cũng không phát hiện hắn nhẹ nhàng thở ra.
Hoặc là nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-nao-khong-dung/1951314/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.