Ba ngày sau, Doãn Triệt nhận được tài liệu điều tra từ chỗ Khương Sâm đưa tới. 
Mở ra lại là một tờ giấy trắng, Doãn Triệt bấm số gọi cho Khương Sâm hỏi thăm tình hình, mới biệt được là Khương Sâm cũng không điều tra ra được gì. Điều này làm cho Doãn Triệt buông hết tất cả công việc ở công ty, vội vàng chạy về nhà. 
“Bọn nhỏ đâu?” Doãn Triệt vừa vào cửa không thấy hai đứa bé, vội vã kéo một người giúp việc lại hỏi. 
“Đang chơi xích đu ở sân sau.” Người giúp việc đáp. 
Doãn Triệt đi ra sân sau nhà, hai đứa nhỏ đang ngồi chơi xích đu, cùng nhau lật xem một quyển truyện tranh. 
“Ba. . . . . .” Niếp Niếp nhảy xuống khỏi chiếc xích đu. 
“Hôm nay thế nào, có nghe lời không, có chuyện gì xảy ra không?” Doãn Triệt vuốt ve đầu Niếp Niếp, nhìn Triệt Triệt hỏi. 
So với Niếp Niếp, Doãn Triệt vẫn cẩn thận hơn. 
“Chị Viên Viên gì dó, cứ nhìn chằm chằm bọn con, ngoài ra thì không có gì cả.” Triệt Triệt nghiên đầu nhìn về phía cửa sổ. 
“Được rồi, hôm nay ba về sớm, có muốn ba làm gì không?” Doãn Triệt gật đầu một cái, lại nhìn sang Niếp Niếp. 
“Ba đẩy xích đu cho con với Triệt Triệt đi, bảo mẫu không chịu đẩy, nói là lo lắng bọn con bị té.” Niếp Niếp chun mũi, có chút bất mãn trả lời. 
Doãn Triệt ôm Niếp Niếp ngồi lại lên xích đu với Triệt Triệt, anh nhẹ nhàng đẩy, nghe thấy hai đứa nhỏ cười rất vui. Doãn Triệt cau mày, một người không rõ than phận, tuyệt đối không thể ở lại 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-noi-xu-voi-toi/1610583/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.