Bữa cơm này Trần Hi ăn mà không cảm thấy yên lòng, cô luôn nhớ đến những ảo giác kia, từng chút từng chút lần lượt chắp vá lại.
“Vẫn còn sợ?” Khương Sâm nhìn biểu hiện của Trần Hi có chút không được bình thường, không nhịn được mở miệng hỏi thăm như an ủi cô.
“Không có, tôi chỉ là có cảm giác như không phải là tôi nữa, tôi thấy được một chút ảo giác, nhưng cảm giác rất chân thật, tựa như đang xảy ra đối với tôi vậy.” Trần Hi dứt khoát buông chén đũa xuống chuyên chú nhìn Khương Sâm, cô không muốn tự lừa mình dối người mà cho là tên đàn ông đó đến tìm Khương Sâm, mục tiêu của hắn vô cùng rõ ràng là sau khi vào nhà liền nhắm vào cô.
Trần Hi không biết cô đã đắc tội với người nào, cũng không biết nếu cô bị bắt đi thì sẽ như thế nào, nhưng cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy hậu quả đó.
Liên tưởng đến những thứ ảo tường kia, Trần Hi có một loại cảm giác, cô giống như đang bị một điều bí ẩn bao vây, càng ngày càng lớn, càng rõ ràng mà tiến về phía cô.
“Có gì cần tôi giúp một tay không?” Khương Sâm thật giống như biến thành người khác, không tranh cãi, rất nghiêm túc muốn giúp Trần Hi giải quyết vấn đề.
“Không biết, một điểm mấu chốt tôi cũng không có, có thể mấy ngày này tôi nên trở về nhà một chuyến, e rằng tôi phải xin nghỉ vài ngày.” Trần Hi lắc đầu một cái, cô không biết mình nên bắt đầu vấn đề này từ đâu, nhưng bất luận thế nào trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-noi-xu-voi-toi/1610642/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.