Người ta có câu nói gì mà mệt như chó, trước giờ cô không hiểu là ý nói cái gì?
Trần Hi nhìn nhìn mình trong gương, rốt cuộc cũng hiểu ra, thì ra con người ta có thể mệt mỏi đến mức hìn
h dạng biến thành như con chó. Nhìn mình cúi đầu thở hỗn hển, chỉ thiếu là chưa lè lưỡi ra.
Đi bộ hơn hai giờ, cò vốn tưởng không sao, nhưng bây giờ nhìn lại đôi giây mòn đến mức có thể thây luôn cả lòng bàn chân.
Trách mình sao lại xui xẻo như vậy, lúc đi bị ghèn bịt kín mắt làm cho hồ đồ sao? Làm sao có th thích một tên đàn ông như vậy, tính khí kiêu gì thế, chỉ vì mấy câu nói mà đem vứt bỏ cô giữa đồng không hiu quạnh. Lúc nãy cô lại không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, nếu biết trước, cô tội tình gì gây hấn với hắn, cô cũng đâu muốn diễn cái cảnh đau thương này.
“Ai…” Trần Hi lắc đầu một cái, là do xúc động làm mê muội thôi.
Cô tự an ủi mình, điều này cũng không thể trách cô được, có trách là trách trước kia cô theo đuổi hắn quá nhiệt tình, chưa từng không vâng lời hắn trong bất cứ chuyện gì. Cuối cùng xem ra, cô đúng là hoàn toàn không hiểu gì tính tình của tên Doãn Triệt này.
Đi thêm một lúc, rất vất vả Trần Hi mới thấy được một trạm xe bus, trải qua một phen giày vò mệt mỏi, lúc cô về đến trường học thì trời đã rất tối.
Nhìn xem còn hơn một giờ ký túc xá mới đóng cửa, cô định đang lúc sân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-noi-xu-voi-toi/1610750/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.