Editor: TIEUTUTUANTU
Lôi kiếp qua đi, phòng luyện đan Thần Hà Phong bị san thành bình địa, Thanh Nguyên ôm lò luyện đan bảo bối của mình, may mắn hắn có dự kiến trước, đem lò luyện đan cùng dược thảo trân quý mang ra ngoài.
Chỗ bị sét đánh một mảnh cháy đen, gió thổi mây bay, bầu trời giáng xuống cam lộ.
Không Hầu nhắc váy triều Hoàn Tông chạy tới, thấy hắn cả người đen nhánh như mực, cả người chật vật, che miệng cười rộ lên.
Hoàn Tông thu hồi Long Ngâm Kiếm, từng bước một chậm rãi đi đến trước Không Hầu: "Cười ta, ân?"
"Không có." Không Hầu lắc đầu, mắt sáng như sao trời, "Ta sẽ không cười nhạo nam nhân của mình."
"Thật sự?"
"Thật sự."
Hoàn Tông vươn hai tay, đem Không Hầu ôm vào trong lòng ngực. Hắn sẽ không nói cho Không Hầu biết, khi trong đầu mình xuất hiện rất nhiều người rất nhiều việc, cuối cùng là gương mặt nàng, đã làm hắn vượt qua cửa ải tâm ma kia.
Sợ hãi biệt ly, chờ mong tương lai, hết thảy sợ hãi cùng chờ mong, đều không thắng nổi nụ cười của nàng, một câu mềm mại khẽ gọi "Hoàn Tông."
Kiếm tu vì sao cầm kiếm?
Bảo hộ thiên hạ, bảo hộ tông môn, bảo hộ chính mình, bảo hộ......ái nhân.
Người có thứ muốn bảo hộ, mới có thể làm chính mình trở nên càng cường đại hơn. Hắn đã từng không hiểu, hiện tại hắn rốt cuộc minh bạch. Có sợ hãi, lo lắng, vui mừng, thương tâm cũng không sai. Nhân sinh luôn có cảm tình, vì sao phải mạnh mẽ từ bỏ hết thảy tình cảm?
Trước kia hắn cho rằng vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-quay-ray-phi-thang/565248/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.