Vào một buổi sáng tinh mơ, khi mặt trời vừa ló dạng, tiếng chim hót vang trời làm xua tan đi màn sương mù dày đặc, khi mọi vật đã tỉnh thức chuẩn bị cho một ngày dài tươi đẹp, thì ở một nơi nào đó vẫn còn một người đang mơ giấc mộng mặt trời._Băng tỷ à, dậy đi trễ rồi đấy, tỷ à. Vâng đó là Ngọc Tâm với giọng hót ấm áp, đang đánh thức chủ nhân của giấc mộng mặt trời.
_Á, để tôi ngủ, tôi đá bay xuống giường giờ á(t/g: người ta xuống hết rồi còn mình tỷ thôi đấy TB: đá cho giờ).
_HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM.
_Á hòang thượng ư, hắn đâu? Băng ngồi dậy dụi mắt hỏi.
_Người chưa tới, nhưng sắp rồi đó. Tỷ biết hôm nay là ngày gì không mà sao bình tĩnh vậy?
_*Oái* Ngày gì? Băng ngáp xong bình tĩnh đáp.
_Hôm nay là ngày thành hôn của tỷ với hoàng thượng đấy.
_Huhu sao đến sớm vậy chứ, tôi không muốn, kêu anh ta dời lại đi, huhu cuộc đời tôi chấm dứt từ đây sao? Băng vừa khóc vừa than oán. Ngọc Tâm nhìn tỷ tỷ, thật ra tỷ bị sao vậy, được lấy hoàng thượng là ước mơ của biết bao nhiêu cô gái, đã thế còn được lập hậu là ước mơ của biết bao phi tần, nay tỷ là người hạnh phúc nhất trong những người hạnh phúc sao tỷ lại không chịu nhỉ, thật kì lạ.
_Thôi nào mau dậy tắm, rồi chuẩn bị đi tỷ, sắp đến giờ rồi. Tâm thúc dục.
_Dạ vâng ạ! Băng trêu Tâm.
Cả hai người hí hoáy sau hai căn giờ cuối cùng cũng xong. Hôm nay Băng thật rực rỡ với tông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-ta-se-cho-em/2018102/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.