Trúc Hy đi đi lại lại, nhanh thật, đến ngày này rồi cơ à. Gương mặt xinh đẹp trầm ngâm suy nghĩ, trong đầu lại hiện ra cuộc điện thoại của mấy ngày trước. Và tất nhiên, đây là lí do làm cô nàng mặt nhăn mày khó, sấm chớp đùng đùng mấy ngày nay.
“- Bố ạ? - Ừ, bố đây. Con khỏe không?_Đáp lại là một giọng nói khá nghiêm nghị. - Dạ. Mà bố gọi có việc gì không? - Con sang đây với bố đi? - Sao ạ? Sang đâu cơ? - Geut ấy. Sang đây bố có chuyện cần con giúp. - Dạ_Trúc Hy giọng buồn thiu, từ nhỏ đến lớn nhỏ chưa bao giờ làm trái ý bố cả, lần này cũng vậy, dù không muốn nhưng vẫn phải dạ. - Được rồi, bố sẽ bảo Quân sang đón con, 14 giờ chiều thứ 5 nhé, bố sẽ gọi điện nói chuyện với thầy hiệu trưởng sau. Thôi, muộn rồi, con đi ngủ đi, lấy sức mai còn đi học. - Vâng. Con chào bố.” Không biết bố bảo nhỏ sang đó làm gì nữa? Trời ạ, khó nghĩ quá. Chiều là phải lên máy bay rồi. Giờ sao đây? Trúc Hy sửa soạn đồ rồi kêu tụi nó ra ngoài khuôn viên trường chơi. - Chúng ta không gặp nhau một thời gian nhé_Cô bạn với vẻ mặt buồn rầu và giọng nói cũng quá ư là rầu buồn. - Cái gì? Có chuyện gì vậy?_Tụi nó nhìn vẻ mặt của cô bạn mà cũng cảm thấy lo lắng. - Không có gì. Tôi chỉ muốn tốt cho mọi người thôi mà. - Tốt cho bọn tôi? Bà điên à?_Lo lắng đến cực điểm, tụi nó gấp gáp. - Không, tôi chưa điên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-to-giu-cau-trong-trai-tim-nhe-co-tich-pha-le/1662764/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.